Khi xây dựng biệt thự này, theo đề xuất tầng dưới được thiết kế phòng bí mật.
Căn phòng sử dụng vật liệu đặc biệt, vừa chống lại chống thấm nước.
Trong mọi tủ quần áo biệt thự đều có lối đi bí mật thông thẳng xuống hầm trú ẩn.
Đường hầm này được thiết kế một chiều, hợp hệ thống nhận diện khuôn mặt cấp nhất thị trường, đảm bảo nhận diện chính x/á/c trong mọi huống.
Khi cảnh sát mãi bắt được Uyển, đã ra ta chắc chưa rời đi.
Ả nhất định trốn gần nhất nhưng thể phát hiện.
Tôi lập tức bàn bạc với phụ, mẫu Viễn.
Lẽ ra có thể chạy trốn ngay từ đầu, nhưng sợ phát nhà sẽ thoát khỏi lửa.
Thế nên đợi ngọn lửa bùng lên.
Đợi còn đường lui.
Tôi muốn ch*t.
Chỉ tắt thở, mới an lòng.
16
Suốt những trưởng theo khuôn phép, luôn nghĩ gi*t Uyển.
Phải làm mà lại manh mối.
Nhưng một lối thoát.
Nếu an phận, quấy rối gia sẽ động thủ.
Xét cùng, kiếp này là đổi bằng mạng cả nhà tôi.
Ả chưa đủ tư hy sinh cuộc tại trả th/ù.
Đáng tiếc, hiểu được điều đó.
Sau xuất trở lại, liên chọc gi/ận ả.
Cố ý biểu nỗi sợ lửa qua vài sơ ý.
Ả tưởng đó là di chứng từ cái đ/ốt kiếp trước.
Nên mới muốn đ/ốt nữa.
Nhưng dù vậy, vẫn đảm bảo sẽ đi/ên cuồ/ng phóng hỏa.
Trừ dồn vào chân tường.
Thực ra, hiểu rõ cuộc những qua hơn ai hết.
Việc bỏ học là do tôi.
Tôi dì lấy chồng.
Gia gả vào, là chọn đi chọn lại gần ngôi làng mới tìm được.
Nhà này nổi tiếng với thói dã man.
Con dâu trước bị chồng đ/ộc á/c bốn gia nhảy lầu t/ự t*.
Chồng được cưng chiều từ nhỏ, bề hiền lành.
Nhưng chỉ trung thực bị cám dỗ.
Sau sinh con trai út, hai nhà chồng làm việc.
Tôi liên phá ranh đạo đức ả.
Đến biến kẻ liều mạng.
...
Rốt cuộc mọi chuyện yên ổn.
Nhà hàng trời tầng 30 phóng tầm ngắm trọn dòng sông phố.
Tống Viễn tổ chức sinh nhật muộn tôi.
Sau ước nguyện, đưa quà sang:
"Em ước điều gì?"
Tôi cười, quyết định nói thẳng: "Mong Viễn yêu nhau, mãi mãi bên nhau".
Sắc mặt Viễn biến sắc, tay định bịt miệng nhưng kịp.
Anh bứt rứt: "Nói ra là nghiệm đâu, đi bánh khác, ước lại".
Vừa nói vừa đứng dậy vội vã.
Tôi tay lại: "Đồ ngốc, đùa thôi, vừa rồi ước khác cơ".
"Anh nghiêng tai đây nào, thì thầm nghe".
Tống Viễn nghi ngờ nhưng vẫn đưa tai gần.
Tôi lên anh.
Gương mặt ửng hồng từ đỉnh tai.
Tôi nhẹ giọng:
"Em nói dối đâu, Viễn, từ rồi".
"Chuyện này bố đều biết".
"Còn anh, không?"
Tống Viễn đối diện bằng đôi trong veo.
Dưới nhìn bỏng bàn tay lớn sau đôi môi mỏng áp lên môi tôi.
Anh che bằng tay, thật chậm rãi khẩn.
Khóe miệng nhếch lên.
Hóa ra, dù đôi bị che chắn, yêu vẫn tuôn trào từ trái tim.
(Hết)