「Tống Dục, ngươi luôn cho rằng ta không xứng với ngươi, nhưng từ đầu đến cuối, chính ngươi mới là kẻ không xứng với ta.」 Đó là lời cuối cùng.
Tống Dục sau hồi giãy giụa dài lâu, rốt cuộc trợn mắt, tắt thở.
Ta quay lưng bước đi, mắt khô ráo, chẳng rơi lệ.
Thuở trước khi ta gả về đây, lúc khăn che mặt vén lên, thấy hắn phong thái phi phàm, mày ngài mắt phượng.
Niềm vui sướng khoảnh khắc ấy dường như vẫn còn đọng lại nơi tim.
Thế mà nay hai kiếp người như mây khói qua đi, vui sướng hóa thành chán gh/ét, tình ái biến thành h/ận ý.
Ta gọi gia nhân: 「Phu quân đã tạ thế, hãy tìm pháp sư giỏi nhất đến siêu độ cho hắn, để h/ồn phách sớm chuyển kiếp đầu th/ai.」
Kiếp trước, ta bất mãn lâm bệ/nh qu/a đ/ời, Tống Dục lại hoàn toàn không lo m/a chay cho ta, khiến h/ồn phách ta vương vấn không tan, trùng sinh một kiếp nữa.
Giờ đây, ta nhất định phải siêu độ chu toàn h/ồn phách hắn, tuyệt đối không cho hắn cơ hội tái sinh.
Tống Dục ch*t đi, Tống Nhu trở về chịu tang.
Cơm ăn áo mặc nàng dùng nơi Tần gia, kỳ thực tốt hơn Tống gia cả trăm lần.
Nhưng chẳng hiểu sao, Tống Nhu còn tiều tụy hơn trước, cả người như già đi chục tuổi.
Về sau, ta cũng gặp Thẩm Tâm Nguyệt.
Tình cảnh nàng chẳng khá hơn Tống Nhu là bao, dung nhan thanh tú mảnh mai ngày xưa, giờ gương mặt bắt đầu trở nên x/ấu xí, chua ngoa.
Hai người họ đều vì tranh đấu lẫn nhau mà tổn hại nhan sắc, sẩy th/ai, thân thể suy kiệt nghiêm trọng. Lại thêm thiếp thất trẻ tuổi mới vào cửa, có thể đoán trước, ngày tháng sau này của Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu chỉ càng thêm khốn khó. Còn ta đang chuẩn bị lên đường tới Giang Nam, hội ngộ Tiểu Thúy.
Nàng đã m/ua ở đó một tòa đại trạch tam tiến tam viện, mời ta qua ngắm nghía.
Lúc quay người, Thẩm Tâm Nguyệt trông thấy ta.
Rốt cuộc nàng không nhịn được buông lời châm chọc.
「Ngươi sống khá tốt đấy chứ.」
Ta dừng bước, ngoảnh lại nhìn nàng.
「Ừ, mọi thứ ta có hôm nay đều do chính tay ta giành lấy.」 Ta nói, 「Mà tương lai, ta sẽ tiếp tục nỗ lực, giành thêm nhiều hơn nữa.」
Kẻ chẳng tranh chẳng đoạt mà có được mọi thứ, chỉ có thể là thần minh sinh ra trên trời.
Còn là người phàm nơi hạ giới, ta sẽ dùng đôi tay này tiếp tục vẫy vùng, đ/á/nh chiếm ngày mai thuộc về ta.
- Hết -