Đoàn Dật đầu áy náy: đến Đại học Thanh báo danh rồi cùng đi, tạo bất em. Ai ông ngoại lại miệng ra.'
'Tức là... còn bí mật nào chưa không?'
'Đợi giành huy chương toàn quốc là vào tuyển quốc gia. Lúc đó tuyển sẽ cấp một người yêu, vậy phải bất không?'
Mặt tôi đỏ bừng.
Đồng Đoàn Dật ồ lên.
Trong trêu đùa, chúng tôi ra ghế đầu xuống.
Lát Ninh lại tìm tôi.
'Tân thằng ngốc kia chuyện muốn với cậu.'
Cô ấy nhếch cằm Hứa.
Tôi đứng bước đài phun xa xa.
Cố đang sẵn ở đó.
'Tân xin lỗi. ra... trong lòng tôi thích em, chỉ là không cách bày tỏ.'
Tôi vẫy tay Đoàn Dật ở đằng xa, giọng thản nhiên: 'Cố Hứa, tình yêu quá lượng. Anh đừng quên, vì tôi ngoại tình nên tôi gh/ét nhất loại người tham lam như anh.'
'Nhưng Tân thật sự không cân nhắc lại sao? Cái tên Đoàn Dật đó chỉ là vận động viên! Anh ta thể gì?'
Tôi nhìn thẳng: nghĩ tôi cần gì? Tiền? Anh thấy nhà tôi rất giàu. vị? đỗ Thanh rồi. chỉ cần ấy tôi sự chân thành. À phải ấy còn thể vinh quang tổ quốc. Điều viễn không làm được.'
Mặt tái mét.
Tôi vẫy tay biệt: 'Tạm biệt nhé Hứa, hợp với Tân Tiểu Du lắm. Hai người mới đúng là xứng đôi.'
Tôi nhẹn chỗ Đoàn Dật Hàn.
Bỗng nghe hét thất thanh.
Ngoảnh lại, Tân Tiểu Du tạt nguyên cốc trà sữa nóng. Những hạt trân châu như những nốt ruồi to đùng bám đầy mặt ta.
Giản Ninh lăn lộn: 'Đồ khốn, đáng đời!'
Lúc sân gọi tên tôi.
Tôi ngơ ngác bước bục.
Ông ngoại đưa tôi cuốn sổ đỏ chói: 'Uyên hôm nay trang viên là cháu.'
Tiếng vỗ tay sóng.
Trong n/ổ champagne, tôi và Đoàn Dật nhìn nhau mỉm cười.
Chúng tương lai trước.
- Hết -