Mặt Lâm Hà lập tức tái mét.

Giọng cô r/un r/ẩy: 'Không thể nào...'

Tôi chẳng buồn nói nhiều, lật ngay album ảnh trong điện thoại.

'Đây là đứa con của cô ta với lão già đó.'

'Nếu vẫn không tin, bà có thể tự mình đi kiểm chứng.'

Tôi quay lưng bỏ đi không chút lưu luyến.

Ít lâu sau, tôi nghe tin đám cưới của Lâm Kiệt và Dư Thư Lôi đổ bể.

Hẳn là có công lớn của Lâm Hà trong chuyện này.

Tôi đã không còn muốn dính dáng nữa.

Môi giới báo tin nhà tôi b/án được giá.

Tôi thuê căn hộ gần công ty, bắt đầu cuộc sống mới.

13

Mấy tháng sau, tôi nhận cuộc gọi từ bệ/nh viện.

'Alo, có phải chị Diệp Mạn không ạ?'

'Vâng, có việc gì thế?'

'Anh Lâm Kiệt trong danh bạ ghi chị là người liên lạc khẩn cấp. Anh ấy t/ai n/ạn giao thông mất m/áu nhiều, cần người nhà đến ký giấy phẫu thuật.'

'Tôi không còn là người nhà của anh ấy nữa.' Tôi cúp máy.

Lòng thắc mắc: Lâm Kiệt gặp nạn, lẽ nào Dư Thư Lôi và Lâm Hà không hay?

Để rõ ngọn ngành, tôi vẫn tới bệ/nh viện.

Vừa đến nơi đã thấy Dư Thư Lôi và Lâm Hà cãi nhau ỏm tỏi.

'Tôi đâu có cưới hắn, sao phải đóng tiền?' Dư Thư Lôi gào lên.

'Con đĩ! Nếu mày không vét cạn tiền nhà, thằng Kiệt đâu phải đêm hôm chạy xe ki/ếm sống mà gặp nạn?' Lâm Hà t/át đ/á/nh bốp.

'Lâm Kiệt mấy chục năm trời chẳng dành dụm được đồng nào sao?' Dư Thư Lôi nhếch mép.

Sự thật là số tiền Lâm Kiệt xén từ tôi suốt năm tháng, đã đổ hết vào những ca thụ tinh thất bại.

Tôi định lẻn đi, nhưng Dư Thư Lôi đã phát hiện.

'Đứng lại!' Cô ta xồn xồn chạy tới, liếc mắt ra hiệu cho Lâm Hà.

'Diệp Mạn vừa b/án nhà được cả đống tiền. Đàn bà con gái cần gì nhiều tiền? Đem ra lo viện phí cho Lâm Kiệt đi.'

Lâm Hà lập tức nở nụ cười nhờ vả: 'Tiểu Mẫn à, cháu tạm ứng cho dì tám mươi triệu c/ứu chú Kiệt nhé?'

Trời ơi đồ vô liêm sỉ!

'Tôi sẽ không cho các người mượn tiền.'

'Mượn? Vợ chồng bao năm mà tính toán? Dì bảo cháu đem tiền b/án nhà ra đóng viện phí đấy!'

Tôi kinh ngạc trước sự trơ trẽn: 'Bà biết trên mặt mình có chữ không?'

Lâm Hà vội dùng tay áo lau mặt.

'Bốn chữ to đùng: VÔ SỈ VÔ LIÊM!' Tôi bật cười.

'Thật đen đủi!' Tôi bước vội ra khỏi bệ/nh viện.

14

Những ngày sau, Lâm Hà như cái bóng đeo bám trước công ty.

Lần nào tôi cũng nhờ bảo vệ đuổi bà ta đi.

Nhưng bà ta vẫn kiên trì, mưa nắng không ngừng.

Một tuần sau, Lâm Hà biến mất.

Tôi được tin Lâm Kiệt qu/a đ/ời vì không kịp gom đủ tiền mổ.

Còn Dư Thư Lôi - khi Lâm Kiệt thoi thóp trên giường bệ/nh - đã tìm được mối mới: một lão già sáu mươi.

Tham tiền, cô ta nhận làm tiểu tam. Kết cục bị mấy đứa con trai nhà kia rượt đ/á/nh tơi bời.

Lâm Hà biết chuyện, trút hết đ/au khổ mất con vào Dư Thư Lôi.

Hai người đ/á/nh nhau vật vã. Trong cơn đi/ên, Lâm Hà lao vào bếp rút d/ao ch/ém Dư Thư Lôi mười mấy nhát.

Dư Thư Lôi tắt thở tại chỗ.

Tỉnh táo lại, Lâm Hà r/un r/ẩy bò dậy giữa vũng m/áu, gọi cảnh sát đầu thú.

Bà ta bị tuyên án 30 năm tù vì tội gi*t người.

Tôi đến thăm Lâm Hà một lần.

Người phụ nữ từng kiêu hãnh giờ đầu bạc trắng, th/ần ki/nh không ổn định. Cô giám thị nói bà ta hay lẩm bẩm một mình.

Qua lớp kính, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Đột nhiên Lâm Hà sáng mắt: 'Tiểu Mẫn! Cháu là Tiểu Mẫn phải không?'

'Thằng Kiệt đâu? Sao không cùng cháu đến thăm dì?'

Tôi nhấc điện thoại liên lạc, khẽ nói: 'Lâm Kiệt của bà đã ch*t rồi.'

Lâm Hà gào thét: 'Không! Không thể! Đừng bỏ đi!'

Tôi đặt máy xuống.

Hãy để bà ta gặm nhấm nỗi hối h/ận suốt phần đời còn lại. Những đ/au đớn thể x/á/c lẫn tinh thần bà gây ra, phải được trả giá.

Bước ra khỏi nhà tù, nắng vàng rực rỡ, gió nhẹ vờn tóc.

Hãy tiến về phía trước. Cuộc đời mới của tôi đã bắt đầu.

-Hết-

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

[BL] Điên Cuồng Vì Em

12
Bị bạo lực học đường một cách ác liệt, tôi đã lấy hết can đảm tìm đến tên sát nhân hàng loạt đang chạy trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Gã ta đưa đôi mắt như sói đói nhìn tôi, bàn tay xăm trổ kẹp điếu thuốc, bên cạnh còn treo mấy con dao dính máu khô, nhếch môi khinh khỉnh. Tôi run rẩy như thỏ nhỏ, trong lòng đã sợ muốn chạy đi, cầm trong tay xấp tiền nát nhăn nheo mà mình tích cóp được, gần như van nài: "Anh, xin anh giúp tôi." Gã còn chẳng thèm nhìn. "Muốn thuê tôi thì nhiêu đó không đủ đâu. Nhóc con, không muốn ch.ết thì chạy nhanh đi." Tôi rơm rớm nước mắt nhìn gã. Gã đã động lòng. Gã nói, gã là đồng tính, nếu tôi chịu lên giường với gã thì lũ bắt nạt kia sẽ biến mất khỏi thế giới. Mẹ tôi bị lũ khốn nạn ấy hại chết. Dù có hoảng sợ thế nào thì lòng hận thù đã dâng đến đỉnh điểm, tôi cắn răng đồng ý, ngủ một đêm với gã. Vì một đêm điên cuồng này, gã sát nhân ấy đã dùng cả đời để bảo vệ tôi. **** Cảnh báo: Truyện theo hướng tâm lí, má.u me, u ám nặng đô, có tra tấn bạ.o lực, gi.ết người. Tâm lí yếu xin cân nhắc trước khi đọc. ***** Vui lòng không đánh đồng thế giới trong truyện và ngoài đời. Không cổ xúy các hành động trong truyện, xin cảm ơn!
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
1.32 K
A Diễn Chương 13