Ta kinh ngạc thay! Từ nãy đến giờ chẳng qua một nén hương, sao Sở Mặc đã đổi cách xưng hô với công chúa rồi? Ninh Ninh!!! Đây quả là lần đầu ta nghe có người gọi công chúa như thế. Lạ hơn nữa, công chúa chẳng những không quở trách lại còn gật đầu đồng ý. Lại còn chuyện lợi dụng, ước định gì nữa, thật quá nhiều thông tin. Phải chăng công chúa đã bày tỏ hết kế hoạch của chúng ta rồi? Tình thế biến chuyển nhanh quá, ta đứng hình không kịp phản ứng.
18
Về cung, công chúa chống cằm ngồi trước án thư, dáng vẻ trầm tư. "Tam Hoa, ngươi nói Sở Mặc có phải hắn không ổn chỗ này không?" - nàng chỉ vào thái dương - "Hắn dám nói thích ta, lại còn nguyện ý để ta lợi dụng!"
Hừ, hắn nào chỉ không ổn chỗ ấy? Người này còn có thói thích bị hành hạ nữa! Công chúa đ/á/nh m/ắng, hắn lại càng khoái chí, huống chi chuyện lợi dụng chỉ như giọt nước tràn ly. Nhưng những điều này ta đâu dám nói ra, sợ kinh động đến chủ tử.
Ta ngồi đối diện, nhún vai: "Chẳng phải tiện lợi lắm sao? Hắn thích nương tử, chúng ta đỡ phải vất vả."
Công chúa vẫn băn khoăn, châu mày suy tư: "Nhưng vì sao hắn lại thích ta chứ?"
Thật kỳ lạ, chẳng phải nương tử đem lòng với Bùi Uất sao? Dù Sở Mặc thế nào đi nữa, miễn giúp công chúa đoạt lại trái tim Bùi Uất là được, cần gì nghĩ ngợi? Thấy chủ tử đăm chiêu, ta đành hỏi ngược: "Thế vì sao công chúa lại thích Bùi quốc sư?"
Nàng ngẩn người giây lâu, rồi nghiêm mặt đáp: "Mười năm trước ta bị nh/ốt trong lãnh cung, chính Bùi Uất đã c/ứu mạng. Không có hắn, ta đã ch*t từ lâu. Lấy hắn làm phò mã là điều ta quyết tâm từ thuở ấy."
Ta vốn chỉ nghe đồn công chúa từng bị giam lãnh cung, nào ngờ ân nhân lại là Bùi quốc sư. Nhưng ơn c/ứu mạng với hôn sự đâu thể đ/á/nh đồng? Ân tình sao sánh được ái tình?
"Vậy công chúa thực lòng yêu Bùi quốc sư, hay chỉ vấn vương mối tơ duyên thuở thiếu thời?" - Ta xoa vai nàng, thốt lên nỗi nghi.
Không ngoài dự đoán, công chúa đờ người. Có lẽ chính nàng cũng chưa rõ lòng mình.
19
Theo thỏa ước, Sở Mặc ngày ngày vào cung tháp tùng công chúa. Mượn cớ diễn trọn vở kịch. Nhưng trọn vẹn quá mức cần thiết!
Hắn không chỉ dùng bữa sáng-trưa-tối cùng nàng, còn dẫn công chúa trèo cây bắt tổ chim, lội suối bắt tôm cá. Lại thường đem châu báu Đại Việt Quốc đến tặng: dạ minh châu vô giá, cửu liên hoàn nan giải... (Nhờ vậy ta cũng được chia chút lộc). Chẳng mấy chốc, Vĩnh Ninh công chúa lắm tiếng kiêu ngạo lại thêm danh hiệu mới: kẻ chơi bời lêu lổng.
Dĩ nhiên, Sở Mặc không chỉ biết dẫn dắt vui chơi. Khi biết chuyện công chúa từng bị giam lãnh cung, hắn quyết tâm dạy võ công cho nàng.
Lạ thay, kẻ chiều chuộng công chúa mọi đường bỗng trở nên nghiêm khắc. Mỗi sáng tinh mơ, hắn bắt nàng đeo tạ đ/á luyện quyền. Công chúa không chịu, có lúc tức gi/ận mắ/ng ch/ửi. Nhưng Sở Mặc còn khoái bị hành hạ hơn cả ta, nghe lời m/ắng nhiếc lại đỏ mặt cúi đầu: "Ninh Ninh m/ắng người sao mà êm tai thế."
Kỳ thực hắn chân thành muốn tốt cho nàng. Sở Mặc nói: "Chỉ khi đủ mạnh mẽ mới giữ được thể diện." Hiểu được đạo lý ấy, công chúa miệng phàn nàn nhưng vẫn kiên trì luyện tập. Chẳng bao lâu, nàng đã có thể đấu vài chiêu với ngự tiền thị vệ.
Ta nhận ra từ khi gần Sở Mặc, công chúa không còn ủ rũ vì Bùi Uất, không gi/ận dỗi vì Ngọc Uyển Cách Cách. Nàng vui tươi hẳn, cơm cũng ăn được nhiều hơn. Đang nghĩ cuộc sống yên bình sẽ kéo dài mãi, thì một sớm kia, công chúa nhận được phong thư...
20
...do Bùi Uất gửi tới. Thư hẹn giữa trưa mai gặp mặt tại Thanh Lương Điện. Ta từng nghĩ hắn sẽ hành động, nhưng không ngờ nhanh thế.
Kỳ lạ thay, công chúa nhận thư lại chẳng vui như tưởng tượng. Tay nàng lật đi lật lại phong thư, rồi thở dài nằm vật ra giường: "Tam Hoa, không hiểu sao trong lòng vẫn mong Bùi Uất tìm tới, nhưng khi hắn thực sự hẹn gặp, ta lại chẳng thấy vui."
"Có lẽ nương tử không thực lòng yêu Bùi quốc sư?" - Ta khẽ hỏi. Trước nay ta luôn muốn giúp công chúa đoạt lấy Bùi Uất, nhưng giờ thấy rõ nàng chỉ thực sự rạng rỡ khi bên Sở Mặc.
Công chúa im lặng, mắt đờ đẫn nhìn lên trần. Bùi Uất là ánh sáng c/ứu rỗi tuổi thơ tăm tối của nàng. Buông bỏ đâu dễ dàng?
Nên khi nàng quyết định đi gặp mặt, ta không ngăn cản. Lúc ấy đâu biết sau này sẽ hối h/ận vì quyết định này.
Trong thư dặn công chúa phải đến một mình. Ta đành ở lại cung đợi chờ. Mặt trời lặn h/ồn lặn, vẫn không thấy bóng người về. Ta chợt tỉnh ngộ: Vì sao Bùi Uất bắt công chúa đ/ộc thân đến chỗ Thanh Lương Điện gần lãnh cung?
Lãnh cung! Ta hốt hoảng phát hiện sự bất thường, vội sai người đi tìm, đồng thời báo tin cho Sở Mặc.
21
Đến giờ nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, ta vẫn rùng mình. Chúng tôi tìm thấy công chúa trong lãnh cung...