Mẹ nhăn mặt đầy phiền muộn: “Không có chuyện gì đâu.”
Sau đó bà quay sang nhìn Hoài Nhan: “Mẹ có về công ty hay không liên quan gì đến con, con đừng có vơ đũa cả nắm như thế.”
Mẹ vốn luôn dịu dàng với Hoài Nhan, nhưng mấy ngày nay cứ như ngậm th/uốc sú/ng, liên tục xỉa xói cô.
Hoài Nhan lập tức rơi nước mắt, khóc lóc thảm thiết: “Con làm mẹ gi/ận rồi, con tự ph/ạt mình bằng cách nh/ốt trong phòng.”
Nói xong, cô đứng dậy lên lầu hai.
Dáng vẻ cô ta thật đáng thương, anh hai nhịn không được đứng lên định dỗ dành.
Mắt tôi đảo qua đảo lại:
[Ôi sắp đuổi theo rồi, cuối cùng lớp giấy che mắt này cũng bị x/é toạc, nhưng anh hai cũng không hẳn là “làm bố hộ”, đứa bé dù sao cũng mang dòng m/áu nhà Hoài.]
[Nịnh hót mấy cũng thành công cốc, anh hai n/ão tình đến thế hoàn toàn là di truyền từ mẹ, chỉ biết yêu đương chẳng lo phát triển sự nghiệp, đáng đời bị người ta lợi dụng xong lại chê vướng chân, tìm người đ/á/nh ch*t rồi vứt xuống cống bẩn.]
Anh hai đột nhiên dừng chân, lủi thủi quay về chỗ ngồi.
Tôi thở dài.
Anh hai trừng mắt nhìn tôi.
Bố không hiểu mọi người đang trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng gì, ông bắt đầu bênh vực Hoài Nhan.
“Châu Châu, Nhan Nhan cũng chỉ vì tốt cho em thôi, sao em phải nổi nóng khiến con bé buồn chứ.
Mẹ hừ lạnh: “Tôi là mẹ nó, nói vài câu mà cũng không được, rốt cuộc nó là con gái anh hay là người tình của anh vậy?”
Bố hoảng hốt, vội nói: “Được rồi được rồi, em về công ty cũng tốt, mấy ngày tới bên Cảng Thành có một vụ làm ăn cần đàm phán, anh định đưa Nhan Nhan đi, như thế cũng rèn luyện thêm năng lực cho con bé.”
Tôi: [Ơ, đây nào phải đi đàm phán, rõ ràng là đi kiểm tra th/ai mà.]
Mặt mẹ tối sầm: “Mấy ngày nữa là sinh nhật Hoài Đào rồi, mẹ định tổ chức tiệc sinh nhật để giới thiệu con gái mẹ với mọi người, con để Hoài Nhan ở lại giúp mẹ đi, cho Hoài Trạch đi cùng anh.”
Ăn cơm xong, tôi lại ra vườn nhỏ xem đất.
Lúc về ngang qua phòng Hoài Nhan, nghe thấy cô ta đang nức nở.
“Anh hai, phải chăng mọi người đều thích cô ta mà không thích em? Mấy ngày nay mẹ đối xử với em dữ dằn quá, anh cũng ít chơi cùng em, em biết mình đã chiếm đoạt cuộc đời cô ta quá lâu rồi, em có lỗi với cô ấy, nhưng em không kiềm chế được cảm xúc của mình. Em thấy anh đối tốt với cô ta như vậy, thật sự rất gh/en tị. Anh hai, anh nói em có bị bệ/nh không?”
Giọng anh hai vang lên đúng lúc: “Hóa ra em khổ sở đến thế à, vậy em dọn ra ngoài đi.
Hoài Nhan sững sờ, nước mắt còn đọng trên mặt.
“Anh hai, anh…”
Hoài Trạch không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp mở cửa.
Thấy tôi, Hoài Nhan lập tức nhíu mày: “Hoài Đào, em thật vô lễ, dám nghe tr/ộm chúng tôi nói chuyện.”
Tôi nói: “Em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
“Rõ ràng là nghe tr/ộm, quả nhiên là đồ nhà quê, không có giáo dục.”
“Đủ rồi.” Tôi vừa định nói gì đó, anh hai đã bực tức c/ắt ngang, “Em coi thường người nhà quê đến thế sao? Em đừng quên, ba mẹ ruột em cũng là nhà quê đấy.”
Anh hai vốn luôn cưng chiều mình bỗng nhiên bênh người khác, Hoài Nhan tức gi/ận giậm chân.
Tôi bên cạnh cảm thán: [Đây là tình tiết gì thế? Anh hai tỉnh ngộ rồi? Hay là cố tình từ chối để đẩy cao giá trị?]
Chân anh hai vừa bước đi liền dừng lại, hai ngón tay gõ vào đầu tôi, “Ngày thường ít xem mấy thứ linh tinh đó đi.”
[Gi/ận ch*t đi được, tôi với anh có thân thiết gì đâu mà động chạm thế.]
Anh hai sững lại, xin lỗi tôi: “Xin lỗi, quen tay thôi, lần này đi Cảng Thành về anh m/ua quà cho em.”
Anh ta vô cớ nói câu ấy rồi bước đi bằng đôi chân dài.
Hoài Nhan vừa gi/ận vừa tức, đuổi theo gọi mấy tiếng anh hai, nhưng đều bị gi/ật tay ra.
Cuối cùng Hoài Nhan tức đi/ên lên: “Hoài Trạch, nếu anh không xin lỗi em, cả đời này em sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa.”
Đây là chiêu sát thủ của cô ta, trước đây hễ nói câu này là Hoài Trạch ngoan ngoãn quay lại.
Nhưng lần này Hoài Trạch chỉ để lại một bóng lưng.
Buổi chiều Hoài Nhan lại đi tìm anh cả mách lẻo.
“Anh cả, nhà này không còn chào đón em nữa rồi, ngay cả anh hai cũng bênh người đó, hay là em ra đi thôi.”
Thật trùng hợp, lúc này tôi đang trong bếp tự bồi bổ.
Gia tộc giàu có tốt thật, nhưng người mẹ đại mỹ nữ của tôi yêu cầu ăn uống lành mạnh, mỗi bữa ăn như thỏ vậy.
Nên tôi lén bồi bổ cho mình.
Ăn được nửa chừng, anh cả bị Hoài Nhan kéo ra góc này.
Lại bị tôi nghe thấy.
Tôi nghĩ bên cạnh: [Anh cả hiền lành như thế, chắc không như anh hai đ/á/nh thẳng vào mặt đâu, dù sao anh cả từ nhỏ đã biết Hoài Nhan không phải em gái ruột, biết chuyện không lâu thì bị cô gái ngây thơ thuần khiết này thu hút.]
[Trời ơi, sao phải xúc phạm từ “ngây thơ thuần khiết” thế này.
Ai ngờ anh cả đằng hắng, giọng đầy hứng khởi: “Em định khi nào dọn đi?”
Hoài Nhan lại sững sờ: “Anh cũng muốn em đi à?”
Anh cả nhíu mày: “Không phải em tự nói muốn dọn đi sao?”
Hoài Nhan tuyệt vọng: “Anh cả, anh cũng không thích em nữa sao?”
Anh cả lùi ba bước: “Đừng nói câu đó, dùng từ ‘thích’ giữa chúng ta không thích hợp.”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được cười phá lên.
Hoài Nhan trực tiếp mở cửa, thấy tôi liền gi/ận dữ: “Lại là em.”
Tôi cầm cái đùi gà trong tay cười với cô ta: “Mọi người cứ tiếp tục, em đi đây.”
Tóc tôi bị Hoài Nhan túm lấy: “Chắc chắn là em, em đã nói gì đó nên anh cả anh hai mới đối xử với em như thế này. Em vừa về, mọi người đều không thích chị nữa rồi.”
Tôi đ/au đến nhe răng: “Chị buông em ra.”
Hừ.
Cô ta không buông, còn gi/ật tóc.
Tính tôi nóng nảy, lập tức không nhịn được, túm ngay cổ tay cô ta bẻ rắc một cái.
“Đau quá, Hoài Đào, em buông chị ra.”
Tôi quay sang cười với anh cả đang sững sờ: “Anh cả, lát nữa làm chứng cho em nhé.”
Sau đó tôi vật Hoài Nhan ngã xuống, cưỡi lên người cô ta tay trái tay phải.
Tặng cô ta đúng tám cái t/át.
Lúc tôi đang đ/è Hoài Nhan đ/á/nh.
Mẹ dẫn một người đàn ông mặc vest đen bước vào cửa.
Thấy cảnh tượng này, mẹ quát lớn: “Các con đang làm gì thế?”
Tôi đứng dậy khỏi người Hoài Nhan.