60
Triệu Thanh Nhiễm rõ ràng đã trở thành một tay cư/ớp thực thụ, nàng mang theo năm sáu tên tiểu lai vặt, kẻ nào cũng tôn sùng nàng như thần minh. Chưa đầy nửa khắc, trong sân nhỏ dịch quán, chỗ cần quét dọn đã quét dọn, chỗ cần sắc th/uốc đã sắc th/uốc, chỗ cần nấu cơm đã nấu cơm —
Bản thân nàng thì đã bưng ra một vò rư/ợu ngon, cùng phụ thân ta uống lên.
“Lâu nay nghe danh thượng tướng quân kim ngô vệ Nam Tấn Dung Kính, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền… Sư điệt của ngài tên Dung Tiềm kia, chẳng sánh bằng ngài được mấy phần!”
“Hắn chỉ vì trẻ tuổi lòng mềm, trải nghiệm nhiều sẽ khá hơn thôi — Cô nương họ Triệu thân là cành vàng lá ngọc, lại có th/ủ đo/ạn như thế, lão phu mới thật là trông thấy khác hẳn!”
Hai người hào khí ngất trời, cực kỳ tâm đầu ý hợp, chỉ còn thiếu gọi nhau bằng huynh đệ.
Ta khẽ kéo Từ Ngang hỏi: “Cô nương họ Triệu sao lại cùng các ngươi trở về?”
Từ Ngang vừa ăn cơm ngấu nghiến, vừa giải thích: “Nàng chẳng phải đã cho ngươi ta một khối ngọc bội sao, nói có việc có thể cầu nàng. Ta nghĩ việc này trọng đại, thêm người giúp sức đương nhiên tốt nhất, liền cầm ngọc bội mượn nàng người áp giải tài sản, lại hẹn với nàng, trong ngoài giáp công. Cô nương họ Triệu cũng rất hào sảng, nói nàng không ưa quốc chủ Thục quốc ngầm trợ giúp Nam Tấn đã nhiều, lại nghe nói về gia sản Trần gia —”
Hắn bỗng có chút hư tâm: “Nương tử à, tiền của nhạc phụ sau cùng đều lọt vào sào huyệt cư/ớp, người sẽ không gi/ận chứ?”
“Cái gì?”
“Muốn cô nương họ Triệu ra tay, tất phải có chút lợi ích cho nàng, nàng ở Long Thủ Sơn chiêu binh mãi mã, đều cần tiền…”
Ta trước tiên gi/ật mình, sau vô cùng bất ngữ: “Việc này có gì đáng gi/ận, cầu người giúp việc lại không tốn tiền, thiên hạ nào có chuyện tốt như thế?”
Từ Ngang lúc này mới hơi an tâm: “Nhưng ta cũng mặc cả rồi, ta nói coi như góp vốn, bây giờ nương tử ngươi, chính là tam đương gia Long Thủ Sơn —”
“Phụt!” Ta một ngụm trà không nhịn được, phun cả ra: “Từ Ngang ngươi —”
“Cái kia, ta nghĩ bên Đại Lương chúng ta không trở về được, Thục quốc cũng đại khái không hoan nghênh, Trịnh quốc ở tây bắc, lại sợ nương tử không quen khí hậu nơi ấy, nếu như, nếu như lên núi làm giặc ở Long Thủ Sơn, dường như cũng không tệ?”
Thế là, ta kẻ công tử ăn chơi kinh thành Đại Lương, trong nháy mắt đã biến thành giặc trời chạy dài?
Ta càng nghĩ càng buồn cười, không nhịn trêu hắn: “Thế Từ Ngang ngươi là gì?”
Hắn cúi đầu đớp vài miếng cơm, dường như rốt cuộc hạ quyết tâm, nghiêm mặt nói: “Ta là áp trại tương công của Trần tam đương gia, thế nào?”
Trần tam đương gia, danh xưng này nghe cũng không tệ. Áp trại tương công, nghe cũng chẳng có chỗ nào chê được.
Ta thỏa mãn hôn một cái lên mặt hắn.
Từ Ngang sững sờ, tay bưng bát cơm cứng đờ như khối đ/á. Hắn dường như không dám tin, quay lại nhìn ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng rất mong đợi hỏi ta.
“Một cái này quá nhẹ, da ta dày cảm không rõ, nương tử hôn nặng thêm chút, được không?”
61
Triệu Thanh Nhiễm chỉ dừng lại một đêm, liền trở về Long Thủ Sơn.
Còn lại năm người trong sân, ba kẻ đều là bệ/nh nhân, mỗi người đều phải uống th/uốc.
Ta hơi lo lắng hỏi phụ thân: “Phụ thân, nhà mình tiền đều đưa cô nương họ Triệu rồi, lúc này mời lang y phải chăng không còn tiền nữa.”
Phụ thân trước tiên gi/ật mình, sau đó cười ha hả: “Không ngờ chứ Sương Sương, làm con gái kẻ giàu nhất hơn mười năm, giờ cũng có lúc vì tiền mà lo nghĩ.”
“A, cái này…”
“Đời người đủ mùi chua cay đắng ngọt mặn, vị nào cũng có, Sương Sương giờ phải ăn đắng rồi! Nào, phụ thân xưa giờ chỉ dạy ngươi cách tiêu tiền, giờ phụ thân dạy ngươi cách ki/ếm tiền!”
Phụ thân xoa tay vào nhau, dường như rất mong đợi.
Hôm sau, quả nhiên ông dẫn ta đi chợ một vòng, rồi bắt đầu chỉ điểm: “Sương Sương à, ngươi xem, kẻ b/án điểm tâm kia, điểm tâm hắn ngon, nhưng bao bì quá sơ sài, chỉ có nam nhi m/ua, không có cô nương nào m/ua… Cô bé b/án hoa kia, hoa trong tay lại b/án không được… Ngươi nghĩ ra gì chưa?”
“…”“Có thể đem hoa và điểm tâm bỏ chung một gói, b/án cho các cô nương, hoặc b/án cho nam nhi, để họ tặng cô nương!”
Ta trố mắt nhìn phụ thân m/ua hai mươi phần điểm tâm và hai mươi đóa hoa, đại khái chỉ nửa khắc, đã b/án hết hai mươi hộp quà điểm tâm tự chế!
“Lợi hại không?”“Lợi hại!”
Ngày thứ ba, phụ thân lại nảy ra chủ ý mới.
“Sương Sương à, ngươi xem, người thiếu phụ trẻ chải đầu kia, nàng đi khắp phố chải đầu cho người, nhưng trong gánh hàng thiếu một thứ gì đó?”“…”“Thiếu kẹo trẻ con thích ăn!”
“Cái này có qu/an h/ệ gì hở phụ thân!”
“Hứ!” Phụ thân tức gi/ận vỗ đùi: “Nàng trẻ, kiểu tóc chải cũng mới, khách hàng hẳn cũng là thiếu phụ, lúc họ chải đầu, con cái dưới gối hẳn ồn ào, cho chút kẹo ăn, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn…”
Ta tiếp tục trố mắt nhìn phụ thân m/ua hơn mười loại kẹo, đều gửi b/án chỗ người thiếu phụ ấy. Đến xế chiều, quả nhiên lại đều b/án sạch!
“Lợi hại không?”“Lợi hại!”
Ngày thứ tư, phụ thân còn muốn giảng giải cho ta, nhưng ông đã không còn kỳ vọng.
“…Năm xưa thấy Sương Sương xinh đẹp liền nuôi, quả thật xốc nổi, nếu có thể chọn đứa trẻ lanh lợi thì tốt biết mấy.”
Ông lẩm bẩm, dường như khá thất vọng.
Ta đang hơi hổ thẹn, sau lưng vang lên một giọng lạnh lùng.
“Sư bá, dạy đi!”
Ta lặng lẽ nhìn phụ thân kéo Dung Tiềm giảng kinh doanh, vẻ mặt hớn hở, lời nói như suối chảy, còn Dung Tiềm gật đầu liên tục, thấu hiểu tâm ý.
Mấy ngày tiếp theo, hai người ngày nào cũng sớm đi tối về, mà phụ thân ta, mừng rỡ đến mặt mũi phát sáng: “A Tiềm quả thật là mầm tốt, có thể tiếp nối y bát ta, ta nhất định phải bồi dưỡng hắn thật tốt!”
62
Dung Tiềm tuy bệ/nh thể mới khỏi, toàn thân g/ầy gò, áo bào rộng trên người hắn trống trải, gần như cái giá treo áo. Nhưng sắc mặt hắn ngược lại khá tốt, toàn bộ con người dường như lại trở về lúc ta gặp hắn ban đầu, cái khí độ an ổn trầm tĩnh ấy.
Hơn nữa, cũng như thuở ấy, giờ đây khi nhìn ta, hắn luôn nửa cúi mắt, hắn sẽ không bao giờ nhìn vào mắt ta nữa.