Những tuyết rơi đời người, chúng ta thể hết. người đều mình trải mùa đông đời mình, thể gì, cũng gì, thậm chí cơ bản cũng thể được.
May mắn thay, mẹ tích cực phối với bác sĩ điều dần khá hơn.
Cứ thế, vào ba.
Trường Trung bắt buộc nội tuần lần, thể về nhà ở ngày.
Trường cách nhà khá xa, cây số, thẳng, chuyển chuyến khách.
Để cho và đưa đón mẹ tái khám, chưa bao khai Hải Yến chiếc máy.
Màu đen tuyền, ngầu.
Rất với ấy.
Đặc biệt bắt chéo trên xe, đôi dài và khỏe khoắn, tùy ý chống xuống đất, toàn thân toát lên vẻ khoáng.
Có giác đ/ộc đáo, nằm giữa chàng thiếu niên ngây thơ và người đàn trưởng thành.
Thấy chằm chằm, "Thế nào? Rất đẹp không?"
Tôi vô phủ nhận: "Chẳng sao, chỉ thiếu mái tóc vàng thành thanh niên thần rồi."
Anh "Ý cái xe."
"......"
Tôi siết dây cặp gắng xua tan túng.
Sau lên xe, đội mũ hiểm.
Chống lên, thẳng, hơi lung lay.
Anh nói: "Ôm vào."
Tôi theo.
Xe động, chốc lát khiến cánh co lại.
Dưới cơ bắp chắc và bỏng.
Trong đầu lóe lên suy nghĩ: Eo thật nhỏ.
Tôi chưa máy, ngoài căng thẳng dần thả lỏng, gió bên tai thổi thật tự do.
Tôi mạnh dạn buông tay, rộng bắt tư thế phim.
Chưa kịp khoáng đứa trẻ băng xe, giảm ngột, cơ thể kiểm soát lao về phía trước.
Ng/ực đ/ập mạnh vào lưng ngắc, đ/au mức kêu lên, trào ra.
Vì tuổi dậy thì, gần đây ràng mình phát nhanh, đặc biệt ng/ực, chạm vào đ/au.
Huống chi mạnh vậy.
"Có đụng nào không?"
Tôi đ/au mức được.
Không sau, dừng bên đường.
Chu Hải Yến cởi mũ hiểm, rơi càng hoảng "Vừa đụng vào đâu?"
Miệng cử động, được. Cảm giác ai đó mỏng mặt tôi, x/ấu hổ và nh.ạy cả.m ngột xâm chiếm tôi.
Giọng gấp gáp "Nói chứ."
Ánh nồng nhiệt đặt lên lửa nướng.
Mặt đỏ nhắm lại, buông xuôi nói: "Ng/ực! Đụng vào ng/ực đấy, chưa?"
"......"
"......"
Anh sững người, điều gì im đi, đội mũ hiểm.
Giọng khô khan, ý đâu."
"......"
Đoạn đường sau, nhớ ôm eo anh, trời quá cánh sắp chín.
27
Trường Trung ngôi trường danh tiếng đời, tập giỏi từ khắp nơi, mọi người tâm ai giỏi, thi điểm cao, thời gian cũng chẳng thú với mấy n/ạt bè phái.
Ở ai n/ạt cô tôi, chỉ thường, ba đi, sống với phòng cũng khá tốt, thi thoảng mọi người cũng tán gẫu chuyện phiếm, đó yêu sớm luôn đề nóng.
Dù so với hai, áp ba ràng lớn nhịp độ nhanh mỗi đều sống đủ và hài lòng.
Khi vào đầu năm lớp 11, phân văn lý, vẫn chọn mình thích.
Mẹ Hải Yến và tiểu Phó cảnh chăm sóc, họ tình trạng của càng định, ngoài dự kiến điều hiệu quả rệt, chung đang tiến tốt.
Để đỡ buồn chán, mỗi lần về nhà, đều kể những chuyện vui ở trường, thêm mắm thêm muối cho nghe, vui, thì dính bà, ôm bà.
Thấy u uất của giảm, nỗi lo lòng tan biến.
Không gia đình cũng sống động trở lại.
Ban mình thay đổi gì.
Cho dây th/ần ki/nh căng thẳng buông lỏng, cho thể chất và tâm trưởng thành, cho dám thẳng vào Hải Yến.
Sự thay đổi lượng tích lũy tháng, cuối bùng n/ổ, đón thay đổi chất chuẩn bị từ lâu.
Là đối diện ăn cơm với anh, độ ăn ngừng chậm lại, túng đũa thế nào, và ánh gặp vờ tĩnh trước.
Là cạnh tập thể duy trí tưởng tượng phiêu khả năng đường vân bàn anh.
Là trên ghế sofa chuyện, im điểm trùng khớp, nhịp tim tình điệu, thân nhiệt ngừng tăng lên hơi thở bao bọc.
Là máy, bàn ôm eo muốn co mà dám, khó hỏi nhớ không, run vì lo sợ mất mặt xuống chào tạm biệt.
Là thường xuyên đờ đẫn vô cớ, và bắt lút, ấp úng ngột, vờ vịt thản, nỗi nhớ gặp.
Tôi mình đang mất kiểm soát.
Vì vậy kết căn bệ/nh kỳ lạ.
Kỳ lạ mức thể sống chung với Hải Yến.
Vì căn bệ/nh kỳ lạ này, cũng bắt đầu trở nên kỳ quặc.
Tôi để giặt đồ cho từ chiếc áo lót nhỏ chiếc áo khoác lớn, thậm chí giặt xong sợ nên chọn phơi ở công nhỏ phòng mình.
Ngồi ôm eo mà vụng về bên yên xe, đầu đeo cặp sách ng/ực, để cách khoảng cách giữa người, phòng lộ tiếng tim đ/ập.
Kỳ kinh nguyệt, đ/au bụng r/un r/ẩy, cũng chỉ vào nấu đường chứ nũng ấm bụng.