......
Sự xa vô hình lần đến lần khác.
Tôi để ý rằng nét của ngày càng đen sì.
Khiến tưởng rằng chúng cãi vã.
Chiều Sáu, nhà.
Chu dừng xe vẻ cau có, bước xuống trước sách lưng.
Mẹ kéo tay tôi, hỏi nhỏ:
「Thanh Thanh, có thằng ch*t ti/ệt kia chỗ nào làm gi/ận không?」
Sau rối, vội vàng nhận: 「Không không, vẫn tốt.」
「Thật không?」
「Thật.」
Tình cờ đi qua tôi, vô thức lùi hai bước, ta cười tiếng đầy ẩn ý.
「......」
Rõ ràng gì, tất cả.
Ánh mắt đảo qua giữa anh, ràng vẻ tin.
Tôi mặt, biết giải thích nào rằng thực sự chúng cãi vã, do mà thôi.
Ai ngờ bà vẫy tay, bâng quơ: 「Thôi được rồi hỏi dù sao hai đứa vài hôm tốt thôi.」
28
Mẹ nhà tiên tri.
Sau bà uống th/uốc đúng giờ rồi lầu nghỉ ngơi.
Chu xưởng phác thảo, trước ngồi bên định bài.
Thế nhưng, mười phút trôi qua, thi vẫn trắng tinh, sự chú ý tự chủ rơi vào bên tim còn nhanh.
Tôi cam cầm thi định viết.
「Bây giờ chín rưỡi, ngủ thế?」
Tôi lắc 「Không, làm bài tập.」
Anh nhạt, cây bút xoay nhanh đầu ngón tay.
「Ở viết được?
「Hay ở con?」
Anh nghiêng hàng mi dài đen nhánh bóng mờ nhạt, ngũ sảo lập thể.
Ánh mắt dừng tôi, mang theo sự nhắc.
Ngón tay bên hông co quắp lại, vô bừng, càng thêm nặng.
Anh nói: 「Ngồi xuống, chúng ta chuyện.」
Tôi thi xuống, ngồi lại.
Anh đi vào vấn đề, ổn.」
Bị vạch trần, của thời tự nhiên.
Anh suy nghĩ chút, nhớ lại:
「Có làm sai chỗ nào không? xin lỗi con.」
「Không không.」
「Vậy b/ắt n/ạt ở trường?」
「Không phải.」
Anh lặng lẽ tôi, hồi lâu.
Đột nhiên hỏi: 「Con có yêu không?」
Trong lòng chấn động dữ dội.
Trong chốc lát sét đ/á/nh, chín sống tim ngừng nhịp.
Vô số đoạn phim tua ngược suy nghĩ hồ quấy nhiễu lâu, bỗng nhiên được thông suốt nhị mạch Nhâm Đốc.
Như lạc đường tìm phương hướng, lầm đường bước ra khỏi rừng mưa, lang thang có được nơi trú ngụ.
Mây tuyết tre vươn mình.
Tất cả đều có lời giải thích hợp lý.
Thì ra, gió động, phướn động, mà tim động.
Dù lòng giờ chiến trường, đất đảo ra trầm lặng hơn thường.
Bởi vì cuộc chiến thầm yêu này, định mệnh mình ngựa.
Thấy nói, suy diễn trước, rằng mặc nhận.
Anh hít dần cứng đờ, 「Đường Hà Thanh, cấp lớp 11 ai phép yêu sớm?
「Là thằng nhóc chiều nay đi bên con, hay thằng hôm Hai tuần trước chào ở cổng Hay thằng hôm Sáu tuần trước ô mưa?」
Tôi kinh ngạc kể vanh vách.
Anh tức gi/ận, 「Đừng thằng họp phụ huynh lần trước nhét thư tình vào ngăn bàn con?」
Tôi bỗng cười.
「Đều phải.
「Không có yêu sớm.」
Chỉ thầm thích.
Ánh mắt nhau, ánh mắt thắn giấu, bén phân biệt thật giả lời nói.
Tôi thản lại.
Lâu, lâu đến nỗi khí xung quanh có trầm lặng.
Ánh mắt dịu xuống, dặn dò: 「Không được yêu sớm.」
Tôi hỏi: 「Mười bảy tính yêu vậy mười tám thì sao?」
Anh khoát: 「Tính.」
Tôi: 「Vậy hai mươi tuổi? Con hai mươi yêu thì sao?」
Anh: 「Hai mươi tính.」
Tôi: 「Vậy bằng bây giờ thì sao?」
Anh: 「......」
Tôi gấp bức bách, 「Vậy bây giờ yêu tính yêu sao?」
Ánh mắt lấp nén tràng ho, vẫy tay đuổi đi.
「Muộn ngủ định làm gì? Về nghỉ ngơi đi.」
「......」
Bảo đi ngủ anh, ngủ anh.
Thay nhanh hơn lật sách.
Lòng đàn ông, kim đáy biển.
29
Thích đây, giống cơn mưa lớn mùa khi còn chưa kịp ô ập tới, nên vô thức hoảng lo/ạn, mà khi mưa tạnh, áo ướt mang sự mát mẻ để chống cái mùa hè, tri giác món quà của bắt đầu đợi nó đến mãnh liệt hơn.
Mà thầm yêu sở dĩ thành thầm, bởi vì nó ở sau trăng, lần đến lần khác miệng đúng lòng muốn làm tấm chắn nó.
Thế bề mặt, Đường Hà Thanh trước đây.
30
Tôi rồi, thường.
Dù lần cam đoan mình yêu vẫn tâm.
Mỗi lần đón tôi, mắt radar, cần ai đi gần chút, đều sát kỹ lưỡng.
Tôi kể nghe vui ở trường, trước nghe, đâu riêng anh, đi nghe danh chính ngôn thuận.
Bây giờ, ai nghe chẳng nghe, thêm nhiều, bớt ít. chí bỏ công việc tay xuống, ngồi ghế sofa bên có gì, nghe công giữa chừng còn phát nghĩ.
「Hôm nay giáo viên chủ mời sinh tốt nghiệp xuất trường chia sẻ kinh nghiệm, có bục đến nửa chừng đột nhiên ánh mắt quét vòng, bạn ở hàng sau gục bàn ngủ ngon lành, ta trước lịch sự mọi tiếng xin lỗi, sau đó hai lời xuống, gõ bạn đó dậy, lực mạnh đến nỗi kêu bạch. Bạn đó đứng bét tính tình tốt lắm.」
Mẹ Chu: 「Hả? Thế đ/á/nh nhau sao?」
Tôi: 「Ủa ngược lại! ta gõ dậy, biến đổi, hai lời ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.」