Quỵ lụy váy hồng

Chương 26

11/07/2025 04:08

D/ao găm phải đ/âm vào chỗ thích hợp nhất mới đ/au, ta nhìn nàng thống khổ đến mức không muốn sống, chỉ cảm thấy sướng khoái vô cùng.

Giữa ta và Kỳ Ngọc có cừu h/ận lớn hơn cả sinh tử, muốn hắn hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với ta, cần một cơ hội. Cơ hội này một là ta dùng cái ch*t dâng nước Ngụy cho hắn, hai là một Triệu Phỉ Quân mới.

Hồ thái y phối hợp ngày càng thuần thục, hắn cung kính thưa với Kỳ Ngọc: "Mai phi nương nương hẳn là bị thương ở đầu, thêm kí/ch th/ích quá lớn nên mất trí nhớ."

Ta ngay bên cạnh nắm ch/ặt áo Kỳ Ngọc, ra vẻ ngoài hắn ra thì không tin bất kỳ ai. Kỳ Ngọc rất đắc ý, dỗ dành như với trẻ con: "Đừng sợ! Có trẫm ở đây, không ai làm hại được ngươi."

Sau đó hắn lại quở trách Hồ thái y cùng đám người: "Phải chữa bệ/nh cho Mai phi nương nương thật nhanh, bằng không trẫm ch/ém đầu các ngươi."

Khi tất cả mọi người đã đi hết, hắn lại ôm ta vào lòng, hôn lên trán ta nói: "Phỉ Quân, ngươi quên ta rồi sao? Vậy để ta kể cho ngươi nghe chuyện xưa của chúng ta!"

Hắn bịa đặt ta là con gái một đại thần, ta và hắn yêu nhau say đắm, ta yêu hắn đến ch*t đi sống lại, chúng ta là một đôi phu thê ân ái, rất nhanh hắn sẽ lập ta làm hoàng hậu.

Hắn quả nhiên vô liêm sỉ như ta nghĩ, trước mặt ta nhất định phải khôi phục trí nhớ cho ta, sau lưng lại nghiêm khắc răn đe Hồ thái y bọn họ tìm cách khiến ta cả đời không nhớ lại.

Ta thậm chí hơi hối h/ận với quyết định này, bởi Kỳ Ngọc càng bịa càng nghiện, hắn nói ta mỗi ngày đều cài trâm cho hắn, túi thơm của hắn đều do ta thêu, ta còn tự tay nấu canh cho hắn...

Những thứ này ta không biết làm thứ nào, ta nói với hắn, vì sao bây giờ ta không biết? Hắn không đỏ mặt nói rằng do ta mất trí nhớ, bảo ta có thể học nhiều hơn, như vậy sẽ giúp khôi phục ký ức.

Ta: ...

Làm sao ta có thể để hắn bày trò, ta gi/ật lấy đ/ao đeo bên người hắn nói: "Ta thấy thanh đ/ao này cảm giác rất quen, ta thường mơ thấy ngươi dùng đ/ao này đ/âm ta, ta còn mơ thấy trước kia hình như võ công cao cường, chính ngươi cầm đ/ao đ/âm ta, nên ta mất võ công."

Ta nói nửa thật nửa giả, vừa nói vừa khóc.

Hắn quả nhiên hoảng hốt, vội dỗ dành: "Giấc mơ đều là giả, hắn dù đ/âm chính mình cũng không đ/âm ngươi." Lại nói, ta luôn ngoan ngoãn hiền lành, trên người không có cả vết s/ẹo, sao có thể gi*t ngươi."

Hắn vừa nói, ta khóc càng dữ, ta nói ta nhớ trước kia trên người có s/ẹo, nhưng hắn không thích, ta ngâm cả buổi chiều trong một thùng th/uốc, toàn là m/áu ta, đ/au lắm, đ/au lắm, bây giờ nhớ lại vẫn đ/au. Rồi ngẩng đầu khóc hỏi hắn: "Vì sao ngươi không chịu đối tốt với ta chút nào vậy!"

Lời này khiến mắt Kỳ Ngọc đỏ ngầu, ta thậm chí thấy hắn sắp khóc, ta suýt nữa nhịn cười không được.

Ta lau nước mắt cho hắn, dỗ dành: "Ngươi đừng khóc! Ngươi khóc ta rất khó chịu, khổ hơn cả những vết thương ta chịu trong mơ."

Kỳ Ngọc ôm ta thật ch/ặt, đầu gối lên bờ vai ta nói: "Phỉ Quân, xin lỗi! Xin lỗi!"

Ta đã cảm nhận nơi ấy ướt đẫm, Kỳ Ngọc thật sự khóc rồi!

Ta nén niềm vui trong lòng, tiếp tục: "Ta tên Phỉ Quân sao? Vì sao trong mơ ngươi gọi ta Ngọc Yên vậy! Vậy Ngọc Yên là ai?"

"Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, đều là giả hết, ngươi tên Phỉ Quân, là người trẫm yêu thương nhất."

Ta hỏi: "Ngươi lừa ta thì sao?"

"Ngươi lại nghĩ ta như vậy." Hắn ra vẻ bị tổn thương.

"Nhưng ta đã mất trí nhớ rồi! Có lẽ trước kia ngươi thật sự đối xử không tốt với ta, giờ lừa ta? Chi bằng ngươi thề, nếu ngươi lừa ta, ngươi ch*t không toàn thây!" Ta kiên quyết nói.

Ra vẻ hắn không thề thì ta không tin.

Kỳ Ngọc sững sờ, ta chính là muốn làm hắn buồn nôn, muốn xem hắn xoay sở thế nào, kết quả hắn thật sự phát uất, chỉ trời thề: "Nếu ta lừa ngươi, ta ch*t không toàn thây!"

Trong lòng ta thầm nhủ, Kỳ Ngọc, ta sẽ như nguyện của ngươi.

Mười tám:

Tiêu hoàng hậu sau khi ta xuất cung không lâu liền xuất gia, Cố Nam Y gặp bà ta riêng, bà đã kéo cha mình về phe. Giờ ta có lực lượng cựu bộ nước Ngụy, dân tộc Thục sót lại, cha của Tiêu hoàng hậu là Tiêu thừa tướng, thật ra bức cung đã có năm phần khả năng, nhưng ta thật sự đã chán gh/ét chiến tranh, hơn nữa hiện tại Kỳ Ngọc rất tin tưởng ta.

Triệu Ngọc Yên lén đầu đ/ộc Kỳ Ngọc, đó là do Tiêu hoàng hậu của chúng ta sai người đưa đến trước mặt nàng, nói là th/uốc khiến Kỳ Ngọc không còn con cái, kỳ thực đó là th/uốc đ/ộc mãn tính, thân thể Kỳ Ngọc ngày một suy yếu.

Không lâu sau khi ta hồi cung, ta cầm dược dẫn mà Hồ thái y phối hợp, dược dẫn không phải thứ gì đặc biệt, chỉ là sâm thang đại bổ, khi ta uống, có cho Kỳ Ngọc uống một ít.

Đêm đó, hắn nôn ra một búng m/áu lớn. Thái y nói Kỳ Ngọc đã đ/ộc nhập phủ tạng, th/uốc thang vô phương c/ứu chữa.

Sâm thang ta cho hắn uốn không có vấn đề gì, Kỳ Ngọc truy xét một mạch, rất nhanh đã tra đến chỗ Triệu Ngọc Yên. Ta là kẻ mất trí nhớ, không biết gì cả, không đi xem, một cung nữ nhỏ nói với ta, Triệu Ngọc Yên bị đày vào lãnh cung, Kỳ Ngọc rốt cuộc vẫn không nỡ gi*t nàng.

Xét cho cùng, nhờ Triệu Ngọc Yên, hắn mới chiếm được nước Thục.

Đêm ta ôm Kỳ Ngọc, khóc lóc thảm thiết: "A Ngọc, ngươi sẽ không có chuyện gì chứ? Ta sợ lắm! Ngươi đừng xảy ra chuyện!"

Kỳ Ngọc ôm ta, tay nắm ch/ặt tay ta: "Không sao, trẫm sẽ cùng ngươi bạch đầu giai lão!"

Kỳ Ngọc từ khi thái y biết hắn không sống được bao lâu, rất nhanh bắt đầu bồi dưỡng một tiểu nhi tử tên Trúc An, do một cung nữ sinh ra, năm nay mới mười tuổi.

Bởi hắn kiêng kỵ thừa tướng, không phong ta làm thái hậu, mà ban cho ta một tước hiệu - Từ Ý hoàng quý phi. Đứa con hắn bồi dưỡng cũng gọi ta là mẫu phi.

Tiểu hài tử ấy thường quỳ bên ta nói: "Mẫu phi thật sự không nhớ gì cả sao?"

Đã mười tuổi rồi, trong hoàng cung làm gì có kẻ đơn thuần, ta chọc vào mặt nó nói: "Con ngoan! Thì vẫn là đại nhi tốt của mẫu thân!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 21
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
139
Đúng Hướng Chương 23