Tôi bắt đầu không muốn n/ợ Phó Tư Trình quá nhiều.

Dù anh không để bụng nhưng tôi cảm thấy tự ti.

Không phải ngại ngùng mà là mặc cảm thua kém.

Tôi muốn xuất hiện trước anh với hình ảnh mạnh mẽ đ/ộc lập, chứ không phải kẻ sống phụ thuộc.

Tôi mong thể hiện được phiên bản tốt nhất của mình với anh.

Tôi... rất quan tâm đến cách anh nhìn nhận tôi.

Nhưng những điều này, tôi không thể thổ lộ.

Đổi đề tài, tôi hỏi: 'Anh vẫn chưa trả lời em.'

'Trên đời vạn sự kỳ lạ, mối qu/an h/ệ của họ không phải duy nhất.' Anh đáp rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Tôi hướng theo ánh mắt anh chỉ thấy từng đám mây trôi.

Tòa nhà Phó thị là công trình cao nhất thành phố.

Tầng thượng là văn phòng riêng của Phó Tư Trình - điều tôi đã biết từ lâu.

Trước đây tôi từng tưởng tượng cảm giác khi đứng trước cửa kính văn phòng anh.

Giờ thì đã rõ.

Đó là cảm giác đứng trên đỉnh cao ngất ngưởng.

'Khương Mộng.' Anh đột ngột gọi tên tôi.

'Ưm?' Tôi quay sang anh.

'Hôm nay em có gì không ổn.' Anh nhíu mày.

Tôi biết mình đang khác thường.

'Em thực sự chỉ muốn hỏi anh vấn đề đó thôi?' Anh nghiêm mặt nhìn tôi.

'Có lẽ vậy?' Ngay cả tôi cũng thấy câu trả lời quá sáo rỗng.

Nhìn vào đôi mắt đen huyền của anh, tôi bắt đầu suy ngẫm về mục đích chuyến đi này.

Thực ra không cần nghĩ sâu, tôi đã rõ.

Bởi tôi muốn gặp anh.

Chỉ đơn giản là nhớ anh, nên viện cớ đặt câu hỏi.

Tôi chỉ muốn trò chuyện cùng anh.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, trong đáy mắt anh là thứ tình cảm tôi không thể thấu hiểu.

Bỗng anh cúi mắt, né tránh ánh nhìn của tôi.

'Ngày gặp em, tôi vừa cách ly xong. Đó là lần đầu trở về sau nhiều năm. Đang lái xe ngắm phố thì gặp em.

'Lúc ấy em trông thật thảm hại. Em chặn xe tôi, đòi lên xe lại nhầm tôi là tài xế. Định đuổi em xuống nhưng thấy em khóc tội nghiệp quá nên thôi.

'Tôi nghĩ có lẽ ta đều là kẻ thương tâm, làm bạn im lặng của nhau cũng tốt, ít nhất trông đỡ cô đơn.

'Nhưng rồi tôi không ngừng quan sát em.

'Từ chiếc váy cưới và thần thái của em, tôi đoán được phần nào câu chuyện.

'Tôi vốn gh/ét xen vào chuyện người khác, nhưng tối đó đã phá lệ. Không những chở em, nhận tiền boa mà còn đưa em về nơi em rời đi.

'Lời tôi nói với em hôm ấy thực ra là tự nhủ với chính mình.

'Hãy bắt đầu lại.'

Phó Tư Trình lặp lại câu nói, ký ức đêm đó sống dậy.

Anh ngẩng lên nhìn tôi, tôi chợt nhận ra mình chưa thực sự hiểu anh, không biết quá khứ anh từng trải, càng không đoán được tâm tư anh.

'Khương Mộng, có lẽ em không biết từ ngày ấy tôi luôn để mắt tới em. Không phải tò mò nhất thời mà đến J&Z ký hợp đồng. Tôi chứng kiến em đứng dậy mạnh mẽ, từng bước đi đến hôm nay.

'Theo cách nào đó, chính em là điểm tựa giúp tôi vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất khi về nước.'

Nhìn vẻ nghiêm túc của Phó Tư Trình, tôi biết anh đang nói thật.

Tôi, đối với anh lại có ý nghĩa đến vậy sao?

Anh đã trải qua những gì?

Đang suy nghĩ thì anh bỗng dịch lại gần.

Tôi định tránh nhưng anh chỉ chạm nhẹ vào trán tôi.

Anh nói: 'Vậy nên cứ mạnh dạn làm điều em muốn. Đừng sợ, anh và những người yêu quý em sẽ luôn đứng sau.'

Anh đã nhìn thấu.

Tôi nắm ch/ặt chiếc điện thoại trong túi.

Anh mỉm cười xoa đầu tôi an ủi.

'Đi đi.'

'Vâng.' Tôi gật đầu.

58

Tôi trở về J&Z.

Luật sư Hà đã chờ sẵn.

'Khương tổng, mọi thứ đã sẵn sàng, có thể phát động tổng tấn công!' Ông ấy hào hứng.

Tôi cũng thế.

Tin nhắn trước đó từ người của ông ngoại báo hiệu mọi việc đã chuẩn bị xong.

Đây sẽ là trận chiến cuối.

Thắng bại quyết định trong một trận.

'Bắt đầu đi.' Tôi ra lệnh.

'Tuân lệnh!' Ông ấy lập tức triển khai.

Mọi người đồng loạt hành động.

Tôi ngồi trong văn phòng, xem Luật sư Hà chỉ đạo từng mũi tấn công. Tất cả đều căng thẳng nhưng vô cùng chắc chắn.

Thời gian trôi qua từng giây.

Đột nhiên điện thoại tôi reo.

Chu Chí Thành gọi đến.

Suy nghĩ giây lát, tôi nhấn nghe.

'Có việc gì?' Tôi đi thẳng vào vấn đề.

'Gặp mặt nói chuyện đi.' Hắn đề nghị.

'Đầu hàng rồi à?' Tôi hỏi.

'Chưa.' Hắn đáp.

'Vậy không cần gặp.' Tôi định cúp máy.

Giọng Chu Chí Thành vang lên: 'Không đến em sẽ hối h/ận.

'Địa chỉ đã gửi, chỉ đợi nửa tiếng. Tùy em.'

Hắn dập máy.

Chuyện gì đây?

Làm màu bí hiểm.

Tôi bàn với Luật sư Hà, quyết định đi gặp.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới địa điểm.

Nhìn tòa nhà trước mặt, tôi và Luật sư Hà liếc nhau.

'Khương tổng, thứ cô nhờ tôi đã xử lý xong. Chắc sớm có kết quả.' Luật sư Hà nói.

'Lý do hôm nay họ gọi cô, tôi đoán được phần nào.' Ông tiếp lời. 'Do ta siết quá ch/ặt, Chu Chí Thành đã cùng đường. Đây có thể là cuộc đàm phán.'

Tôi gật đầu tỏ hiểu.

Người của ông ngoại đã cảnh báo trước về tình huống này.

'Vào thôi.' Tôi nói.

Luật sư Hà đồng ý.

Đoàn người chúng tôi dẫn theo vệ sĩ tiến vào.

Băng qua những hành lang, cuối cùng đến điểm hẹn với Chu Chí Thành.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm