Lão Trương chỉ cười lạnh.

"Tại sao tao không thể đ/á/nh mày?" Lão Trương hỗn xược nói, "Mày vẫn tưởng mình là tiểu thư đài các nhà họ Chu à? Ngớ ngẩn thật, tỉnh ngộ đi. Mày là con gái tao, chẳng dính dáng gì đến Chu Chí Thành cả."

"Không, con không phải con gái ông!" Chu Thi Thi hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

"Mày cứ hét tiếp đi." Lão Trương không hề sợ Chu Thi Thi gây chuyện, trái lại còn nói thẳng, "Hét to vào, để mọi người xem thử bộ dạng của mày!"

Câu nói này khiến Chu Thi Thi chùn bước. Cô chỉ dám ôm mặt nhìn Lão Trương bằng ánh mắt hằn học.

Ngô Mạn thấy tình hình liền tiếp lời: "Thi Thi à, về quê cũng có cái hay. Ở đó bác và Lão Trương quen biết nhiều, dễ xin việc, chi phí sinh hoạt lại rẻ hơn ở đây nhiều."

Nhưng Chu Thi Thi vẫn lộ vẻ không muốn về.

"Con phải nhận ra vấn đề này: Khương Mộng và Phó Tư Trình vẫn ở thành phố này. Đừng nói tới Khương Mộng, riêng tập đoàn Phó thị đã quyền thế khắp nơi. Nếu hắn nghe lời Khương Mộng mà muốn hại con, con chống đỡ nổi không?"

Chu Thi Thi sững người.

Ngô Mạn tiếp tục đổ thêm dầu: "Về quê sẽ không ai biết chuyện ở đây, mọi người chỉ biết chúng ta từ thành phố về. Lúc đó con sẽ là người nổi bật nhất trong giới bạn bè."

Cuối cùng bà ta thuyết phục: "Về đi Thi Thi, nơi này không còn chỗ cho chúng ta nữa đâu."

Chu Thi Thi không đáp ứng ngay, nhưng cũng không gào thét phản kháng như trước.

82

"Tàu k345 xin mời hành khách..."

Tiếng thông báo vang lên, đoàn tàu của họ sắp khởi hành.

"Đi thôi." Lão Trương dẫn đầu bước đi.

Cả đoàn vội vã đuổi theo chuyến tàu.

Kể cả Chu Thi Thi.

Tôi thấy Chu Thi Thi ngoái lại nhìn lần cuối.

Rồi quay người, lao nhanh vào lối đi.

Tôi và Phó Tư Trình đứng đợi tin tức.

Một lúc sau, An Sên chạy về, mồ hôi nhễ nhại.

"Họ đã lên tàu rồi." An Sên báo cáo, "Tôi tận mắt thấy họ lên, tàu chạy rồi vẫn không thấy xuống."

Tôi gật đầu.

Ánh nắng chiếu xuống người khi chúng tôi rời ga tàu. Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm xúc khó tả.

Tất cả đã kết thúc.

Chu Chí Thành án chung thân. Chu Thi Thi, Ngô Mạn, Lão Trương đều đã rời thành phố. Mọi chuyện đã qua.

Đáng lẽ phải vui mừng, nhưng không hiểu sao nước mắt tôi cứ tuôn trào.

"Xin lỗi..." Tôi vừa lau nước mắt vừa cố cười, nhưng giọt lệ không ngừng rơi.

"Em không cần xin lỗi." Hắn nói, tay xóa nhẹ vệt nước mắt trên má tôi.

"Thật ra em rất vui." Tôi nói, ngoài niềm vui còn có sự nhẹ nhõm khó tả.

Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy thư thái như thế.

"Anh biết." Hắn đáp, xoa đầu tôi như đang vuốt ve một chú cún.

Tôi nghĩ hắn cố ý làm vậy.

Nhưng giờ chẳng buồn để ý.

"Phó Tư Trình, đi uống rư/ợu không?" Tôi đề nghị.

Đúng lúc cần một trận say.

"Được." Hắn nắm ch/ặt tay tôi.

Chúng tôi tìm một quán bar gần đó.

Trong án đèn mờ ảo, hắn ngồi sát bên.

Ly rư/ợu nhanh chóng được mang tới.

Tôi nâng ly:

"Em mời anh."

Hắn mỉm cười, chạm ly rồi uống cạn.

Tôi cũng uống một hơi hết sạch.

"Em uống hết rồi, đến lượt anh." Tôi hối thúc.

Hắn cười, ngửa cổ uống cạn.

"Nè." Hắn đưa ly không cho tôi xem.

Tôi bỗng thấy trò này thật trẻ con.

Hắn bật cười khi nghe tôi nói ra suy nghĩ.

Ánh mắt hắn lấp lánh dù trong bóng tối.

83

"Ừm, đồ trẻ con." Hắn khẽ mấp máy môi, đuôi mắt cong cong đầy ý cười.

Đẹp đến mức tim tôi lỡ nhịp.

Tôi vội quay đi, với lấy ly khác.

Lần này uống từng ngụm nhỏ.

Chúng tôi trò chuyện đủ thứ chuyện đời.

Vui có, buồn có, gi/ận dữ cũng có.

Không biết từ lúc nào hắn đã cởi áo vest, chỉ mặc áo sơ mi.

Dáng ngả người trên ghế sofa vẫn toát lên vẻ quyến rũ.

Nhiều phụ nữ liếc nhìn, thậm chí có người mạnh dạn đến xin số.

Hắn đều từ chối.

"Đàn ông đẹp trai cũng nguy hiểm thật." Tôi lẩm bẩm.

"Vậy sao?" Hắn hỏi khẽ, rồi bất ngờ áp sát. Hơi thở hắn phả vào mặt khiến tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp.

"Em thấy anh thế nào?" Hắn hỏi.

Tôi bật cười, định né tránh nhưng bị hắn giữ ch/ặt.

"Khương Mộng, em chưa trả lời anh." Hắn nũng nịu.

Ngước nhìn đôi mắt đen huyền, tôi thật lòng:

"Đẹp trai."

"Anh cũng thấy em xinh đẹp." Hắn thì thầm bên tai.

Tôi đẩy hắn ra, giả vờ với lấy ly rư/ợu che giấu bối rối.

Tay chưa chạm tới ly đã bị hắn nắm lấy.

"Ra sàn nhảy đi." Hắn kéo tôi lao vào biển người đang cuồ/ng nhiệt.

Trong ánh đèn nhấp nháy và tiếng nhạc dồn dập, hai bóng hình hòa vào nhau.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm