Thật đáng, dám b/ắt n/ạt chúng ta! xắn áo vào lớp thì kéo lại.
Theo mắt ấy, thấy một gái tóc xoăn mắt to, đôi môi son màu cà chua bước lên bục giảng.
Cô hất tóc sau, từ bục giảng ra một chiếc thước, gõ xuống ba lần.
"Im lặng! kia -" cây thước dưới, "Phụ kia, đúng rồi, người hút th/uốc đấy."
"Đây là nơi nào biết à? Muốn hút thì ra ngoài hút!"
"Ngồi lặng vài ch*t không?" Dứt lời, đ/ập thước xuống tỏ ý bất mãn.
Cả phòng im phăng gật đầu hài quay sang với giọng dịu dàng hẳn: "Thầy Lâm, tiếp tục."
Gương mặt trắng trẻo M/ộ ửng hồng, ngập ngừng: "Lần này... thành tích vật lý lớp ta tiến bộ..."
Tôi nghe thấy nữa, mắt đã vào người gái kia vì sao nhất trong mắt lúc này.
Trong đầu vang vọng một suy nghĩ: Mình đệ chị ấy!
50
Cô gái này là chị Dù hết lòng muốn bái ca, nhưng vẻ rất bận, này chí chẳng m/ắng nào đã vội đi.
Tôi chạy với mắt ngưỡng m/ộ, đúng lúc thấy M/ộ vội vàng cô.
"Cảm ơn lúc nói. liếc nhìn: "Chỉ thế thôi?"
"Còn nữa..." M/ộ nghĩ nhưng rõ ràng biết nên gì, đoán muốn nghe.
Mãi sau, anh ấp úng: anh đi ăn."
"Khỏi cần!"
Rõ ràng M/ộ đã đạp hài chí đẩy anh một cái: "Tránh ra, tiết."
Nói xong vẫn tức tối, đứng lì đi, lẩm "Bao nhiêu năm rồi, mấy dẹp nổi."
"Anh thể nghiêm khắc chút à? Thầy Lâm!"
Lời lẽ nghiến, nhưng M/ộ gi/ận. nhìn chằm chằm, bất chợt nói: "Đừng động."
Rồi ra tờ giấy, hết sức cẩn thận Ý, tỉ chùi báu vật.
Xong anh thở phào: "Son lúc nãy."
Mặt sầm, chẳng thèm đáp, hất mặt đi.
Lâm M/ộ đã với tính khí này cô, đứng lặng nhìn cho đến khi bóng hẳn.
"Chị là giáo viên?" hỏi Diễn.
"Chị và là bạn cùng lớp, từ cấp ba đến học." Cậu đáp.
"Sao học trường chị ấy?" thấy lạ, đáng lý nên chọn nơi người chứ?
Trình lắc đầu kinh dám, sợ chị ch*t!"
51
"Chỉ tốt bụng chịu chị ấy."
Trình càu nhàu: "Nghe hồi tốt nghiệp, chị ôm khóc lóc, tức đ/ấm cả một quả."
"Không biết vì thế họ lâu liên Sau này dạy gặp lại."
Cậu bó tay: "Chuyện người lớn khó hiểu thật."
Tôi gật đầu tán thành, thêm thì thu hút.
Đó là vồng. Theo nhìn lại, Nguyễn Đường cầm lăng kính tam giác đùa nghịch dưới nắng.
Cầu vồng rơi xuống mặt Vũ. cười rạng rỡ: "Lạc Vũ buồn nữa nhé!"
Ánh sắc khiến mọi thứ nên huyền ảo. Họ đứng chẳng cần đã tựa nhân vật trong phim tuổi thanh xuân.
52
Tối hôm lẽo đẽo Nguyễn Đường ra khỏi lớp. Đi một lúc, quay nhìn tôi.
"Có Nụ cười hiện đồng tiền, chưa từng hiềm khích với tôi.
Ngay cả nụ cười rất Nguyệt, ngọt ngào bằng.
Tôi tiến chăm nhìn vào mặt ấy.
Ngọt vô hại.
"Sao nhìn thế?" ngượng ngùng che mặt.
"Em phấn nói.
Gương mặt đơ ra một chút, nhưng chóng bình thản.
"Suỵt -"
Nguyễn Đường đặt ngón trỏ lên môi, nháy mắt: "Giữ bí mật giúp chị nhé!"
"Em luôn thấy mình đủ xinh."
Cô thân mật khoác tôi: "Từ nay đây là bí mật chị mình."
Lòng cái đẹp chẳng có, hiểu. Nhưng...
Tôi ra hỏi: "Em muốn cắp đời Nguyệt sao?"
53
Từ khi thấy con nhện trên Nguyệt, đã nghi ngờ.
Trong nguyên tác, Lộ Chiêu mang nhện đến trường Nguyệt. Nhưng thế.
Thế nhện vẫn xuất hiện.
Ban đầu cho đến khi dọn vô tình va vào Nguyễn Đường. ngăn rất nhiều mỹ phẩm, và...
Một chiếc hộp.
Chiếc hộp hệt miêu tả trong hộp đựng nhện.
Tức là muốn hù Nguyệt là Nguyễn Đường.
Sau đó ký trong tôi, giáo viên chủ bắt tại trận.
Trong nguyên tác, là vai mờ nhưng rõ Lộ Chiêu và Nguyệt này thật vô lý.
Trừ phi tôi, thế giới này, nhưng đã đọc qua cuốn thuyết đó.
Vốn tưởng và Nguyệt trùng hợp tự ngoại hình, lẽ do tính cách nhau nên cử na ná.
Nhưng sau một thời gian quan sát kỹ, phát hiện bắt Nguyệt.
Cô lén nhìn Vũ, dùng lăng kính tạo vồng cho trai ấy.
Những kiện đáng lẽ xảy ra sau khi Vũ gặp Nguyệt, giờ nhân vật biến thành Nguyễn Đường.