Mẹ tôi: "...Mẹ say xe."

Sau khi tôi hết lần này đến lần khác cam đoan xe sang êm chắc không say, mẹ tôi mới nửa tin nửa ngờ lên xe.

Đến trung tâm thương mại đó chỉ nửa tiếng đường, vậy mà mẹ tôi ngủ trên xe ngáy như sấm.

Tôi hơi ngượng, nhưng dù sao cũng là mẹ mình, không thể gh/ét bỏ được, nên tôi gỡ bí cho tài xế: "Thật ra ngáy ngủ là tốt đấy, tiếng càng to ch*t càng sớm, tuyệt quá!"

Tài xế: "..."

Tới nơi, tôi gọi mẹ dậy. Anh tài xế ngồi đợi trong xe, còn tôi và mẹ vào trung tâm. Vừa nhìn thấy, mẹ đã sợ hãi: "Con gái, chỗ này... đắt lắm phải không? M/ua không nổi thì sao?"

Bà cụ này chắc ngủ chưa tỉnh.

Tôi nhẹ nhàng dẫn dụ: "Mẹ là ai?"

Mẹ tôi mặt mũi ngơ ngác: "Mẹ là Dương Quế Hoa chứ ai."

Tôi sốt ruột: "Ý con là hiện tại!"

Mẹ: "...Hiện tại?"

"Là... cái gì đó... phế vật?"

Sao nói mãi không thông!

Tôi không nhịn được, mở màn nói thẳng: "Hiện tại mẹ là nữ chủ nhân tập đoàn Thẩm thị! Còn con, là con gái ruột của mẹ, tiểu thư đích thực!"

Lúc này mẹ mới tỉnh ngộ.

Khí thế bừng bừng trở lại.

Bà rút kính râm trong túi đeo lên, tư thế quý bà đúng điệu: "Đi thôi, đi xem nào."

Ừm!

Thế là hai mẹ con oai phong lẫm liệt tiến vào.

Cửa hàng túi xách tối qua giờ không thấy đâu, đành dạo tùy hứng, đi đâu tính đó.

Là trung tâm thương mại hạng nhất, đồ ở đây toàn hàng hiệu. Lúc hai mẹ con bước vào cửa hàng nữ trang, mấy cô b/án hàng vừa thấy trang phục đã vồn vã chạy tới.

"Xin chào, chị cần tìm gì ạ?"

Mẹ tôi không nói, phát huy khí chất kiêu kỳ tột độ. Một lát sau bà chợt nhấc chiếc váy hồng nhỏ, áp thử lên người tôi, hỏi nhân viên: "Cái này bao nhiêu?"

Cô nhân viên nở nụ cười: "Đây là mẫu giới hạn mới nhất của thương hiệu chúng tôi, do nhà thiết kế nổi tiếng nước X đích thân sáng tác, cả nước chỉ có mười lăm chiếc..."

Mấy hãng hiệu này hình như thích nói toàn quốc/toàn cầu có bao nhiêu cái, có lẽ để kí/ch th/ích m/ua sắm?

Nhưng chiêu này vô dụng với người nghèo. Mãi mãi.

Phải cảm thán đồ xa xỉ tốt thật, không bao giờ lừa tiền người nghèo.

Mẹ tôi nghe nhân viên nói dông dài, bực mình ngắt lời: "Mẹ hỏi bao nhiêu tiền!"

Một nhân viên có vẻ từng trải hơn ở phía sau vội tiến lên: "Hai mươi tám vạn bảy, thưa bà."

Mẹ tôi nhíu mày, suy nghĩ một lát: "Một giá, hai mươi! Hai mươi không b/án thì thôi!"

Tôi: "..."

Nhân viên: "..."

Về năng lực trả giá của mẹ, tôi luôn nghĩ nếu bà nhận thứ nhì thì không ai dám nhận thứ nhất.

Thói quen thành tự nhiên, nên bà thành công áp dụng vào tình huống hôm nay.

Tôi h/ận mình suy nghĩ không chu toàn, nên mới rơi vào cảnh ngượng chín mặt này. Nếu không phải cô b/án hàng có thể biết mặt hai mẹ con, chắc sớm bị ném ra ngoài rồi.

Biết thời thế mới là anh hùng, tôi vội kéo mẹ chạy mất.

Ra ngoài, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mẹ, tôi thở dài: "Mẹ ơi, cửa hàng hàng hiệu không trả giá được đâu."

Mẹ tôi trợn mắt: "Hả? Đắt thế mà không cho trả giá? Đúng là l/ừa đ/ảo!"

Tôi: "..."

"Thôi con Cẩu Đản về đi, mẹ sẽ may cho con vài bộ."

Tôi: "..."

Buổi đi chơi của chúng tôi kết thúc như vậy.

Vừa đi về tôi vừa thầm thề: Sau này không bao giờ đi chơi với mẹ nữa! Thất hứa thì tôi là chó!

Sau đó mẹ tôi ghé chợ rau, m/ua đầy đồ rồi mới về nhà.

Suốt đường tôi chỉ là cái máy xách đồ vô h/ồn.

Với ánh mắt kinh ngạc của anh tài xế, tôi chẳng còn sức giải thích.

Vạn lần không ngờ, vừa bước vào cửa, chúng tôi gặp nữ phụ ăn mặc lộng lẫy chuẩn bị ra ngoài.

Cô ta nhìn hai mẹ con tôi như nhìn rác rưởi. May mà mẹ tôi còn mải chơi điện thoại lướt Pinduoduo, không thì nếu mất kiểm soát, khó tránh khỏi một trận chiến.

Còn tôi, tôi nghĩ chỉ cần không gi*t tôi, rác cũng chấp nhận được. Nhưng đúng lúc đó, phía sau vang lên giọng nói lạ.

"Hán Hán."

Mẹ tôi ngẩng đầu, giao lưu ánh mắt với tôi, rồi hai mẹ con quay người, suýt bị chàng trai tuấn tú trước mặt làm chói mắt.

Đang thắc mắc vị này là ai, anh ta nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên: "Thẩm Thiên Thiên?"

Tôi choáng váng.

Thẩm Hán bước tới, tự nhiên khoác tay chàng trai, giọng dịu dàng: "Anh Vũ, đi thôi."

Anh Vũ? Tên quen quá!

Đầu tôi đơ đi một giây, chợt nhớ ra, đây chẳng phải nam chính M/ộ Dung Vũ sao?!

Trong nguyên tác, M/ộ Dung Vũ là bá đạo tổng tài điển hình.

Thẩm Thiên Thiên từ nhỏ thanh mai trúc mã với anh, một lòng một dạ, nhưng sau bị nữ phụ cố tình quyến rũ, anh ta vô trách nhiệm hủy hôn ước, phụ bạc Thẩm Thiên Thiên. Ngay cả kết cục bi thảm sau này của nàng cũng có công sức của anh.

Nghĩ vậy, tôi càng sợ hơn.

Đây là hai ông thần tai họa!

Không khí lúc này khá gượng gạo.

Vào thời điểm này, M/ộ Dung Vũ chưa yêu nữ phụ, ít nhất vẫn còn tình cảm với Thẩm Thiên Thiên.

Có chuyện gì? Hẹn hò sao?

Sắc mặt Thẩm Hán tối sầm.

Ánh mắt cô ta như d/ao đ/âm vào tôi. Tôi gi/ật mình, vội nói: "Không sao không sao, từ từ giải quyết, vội gì. Con vào trước đây, hai người đi đường bình an nhé..."

Nói rồi tôi ra hiệu cho mẹ đang ngây người, rồi hai mẹ con không ngoảnh lại bước vào.

Chỉ khi thấy hai người kia đi khỏi, chúng tôi mới thở phào.

Mẹ tôi vội hỏi: "Thằng Cương Đản vừa rồi là nam chính đúng không?"

Cương Đản?

Mẹ tôi đặt tên giỏi thật.

Tôi ngồi phịch xuống sofa, nhặt quả táo trên bàn cắn một miếng, đáp: "Ừ."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm