Trạch Diên mang đến một hũ th/uốc, bên trong chứa những viên dược hoàn đen nhánh. Ôn Quân nhặt một viên đưa lên mũi ngửi, ngón cái và ngón trỏ bóp mạnh, ngh/iền n/át viên th/uốc rồi chăm chú quan sát.
"Chính là thứ này rồi. Loại dược này tuy có thể bổ âm dưỡng nhan, nhưng trong đó hàm chứa đ/ộc tố vi lượng. Dùng ít thì vô hại, nhưng nếu ăn lâu ngày sẽ làm suy kiệt thân thể, nguy hiểm đến tính mạng."
Trạch Diên rõ ràng không hề hay biết chuyện này, nghe Ôn Quân nói xong liền cảm thấy vô cùng hối h/ận. Ánh mắt chàng nhìn sư phụ tràn ngập xót thương: "Vậy có cách nào giải đ/ộc?"
"Độc tố đã ngấm vào gốc bệ/nh thì không thể trừ tận gốc. Nhưng nếu ngưng dùng th/uốc kết hợp điều dưỡng chu đáo, vẫn có thể duy trì sinh hoạt bình thường. Chỉ có điều một khi ngừng th/uốc, nhan sắc cũng sẽ tàn phai nhanh chóng - đây chính là một trong những tác dụng phụ."
Trạch Diên ở lại chăm sóc sư phụ, Ôn Quân dẫn ta đi bốc th/uốc. Suốt đường đi, ta như người mất h/ồn. Ban đầu còn kinh ngạc, giờ đã bình thản hơn. Trong đầu văng vẳng hình ảnh khuôn mặt tái nhợt của sư phụ, chợt hiểu ra gánh nặng thầm kín người đang gánh vác - đó là bí mật không thể để lộ ra ánh sáng.
Theo luật triều đình, hôn nhân đồng tính bị xem là lo/ạn luân thường, trọng tội đáng ch*t. Dẫu vậy, sư phụ vẫn sẵn sàng hi sinh bản thân, liều mạng vì tình để viên mãn mối duyên này. Sự quả cảm ấy càng khiến cho tình nghĩa tri kỷ giữa họ trở nên đáng trân quý. Chợt lóe lên ý nghĩ, ta dừng bước hỏi: "Ôn Quân, nếu nam tử dùng thứ th/uốc đó thì sao?"
"Dùng nhiều sẽ xuất hiện một số đặc tính nữ giới. Dĩ nhiên, tác dụng phụ cũng nghiêm trọng hơn." Lời đáp của Ôn Quân x/á/c nhận dự đoán, khiến ta càng đ/au lòng vì sư phụ.
Sau khi uống th/uốc, sư phụ hạ sốt. Ta cùng Trạch Diên túc trực bên giường. Trạch Diên lặng lẽ nhìn người yêu, chẳng hề giải thích mối qu/an h/ệ giữa họ. Là mẫu người nho sinh điển hình, dáng vẻ thư sinh nhưng toát lên khí phách kẻ sĩ. Chàng nắm tay sư phụ trầm tư, như đang quyết định dùng chính khí tiết của mình để đối đầu với thế tục.
"Ngốc quá! Đây không phải điều chúng ta đã hứa ban đầu." Giọng Trạch Diên khẽ đến mức ta tưởng như nghe nhầm.
Tỉnh dậy, sư phụ muốn nói chuyện riêng với Trạch Diên. Ta lui ra đóng cửa, đứng trong sân đợi. Hoàng hôn buông, cúc vàng rực rỡ trong tĩnh lặng tuyệt mỹ. Khi Trạch Diên bước ra, đôi mắt đỏ hoe. Chàng bảo ta về đi, từ nay không cần đến nữa vì sư phụ không muốn gặp.
Nhưng ta gấp gáp xông vào, muốn nói rằng ta không để ý thân phận, người mãi là sư phụ của ta. Ta không muốn hiểu lầm làm người buồn. Trạch Diên chặn lại, lắc đầu. Bình tĩnh lại, ta tôn trọng ý nguyện sư phụ, cất giọng nghẹn ngào: "Sư phụ... mãi mãi... là sư phụ!"
Sư phụ mềm lòng đồng ý gặp mặt. Bệ/nh tình đã khỏi, người mặc áo lụa trắng, tóc búi gọn, trang điểm nhẹ càng tôn vẻ thanh tú. Có lẽ bẩm sinh đã xinh đẹp, lại thêm th/uốc men hỗ trợ, nhìn gương mặt ấy không ai ngờ là nam nhi.
"Nhìn ta như thế, có thấy quái dị không?"
"Không. Sư phụ... đẹp lắm." Ta lắc đầu, muốn bày tỏ lòng ngưỡng m/ộ nhưng lời nói vụng về. May thay, nụ cười sư phụ cho thấy người đã thấu hiểu.
Sư phụ dự định cùng Trạch Diên rời đi vào tháng sau, ngao du bốn phương rồi tìm nơi non xanh nước biếc ẩn cư. "Vũ trụ thăm thẳm, đời người trăm năm. Ta không sợ ch*t, nhưng mỗi lần nhìn Trạch Diên lại tham sống. Được nắm tay chàng dù không trọn kiếp, ta cũng không hối h/ận."
Trước chỉ ngưỡng m/ộ mối tình tiên nhân của họ, giờ mới biết để đến được với nhau, họ đã vượt bao chông gai. Tình yêu dám đương đầu với định kiến càng đáng trân quý. Trên đầu sư phụ lấm tấm sợi bạc, ta chợt nhớ câu thơ: "Tuế nguyệt tương thôi bức, mấn biên tảo dĩ bạch".
Ta níu kéo sư phụ ở lại đón Tết cuối cùng. Khoảnh khắc hội ngộ thành lời tạm biệt, mỗi ngày bên nhau đều quý giá. Ta gần như quấn quýt bên thầy, nghe người kể chuyện xưa. Nguyên quán thầy ở Tô Châu, vốn họ Lam tên Mộc Cầm, xuất thân danh gia vọng tộc được triều đình trọng dụng. Là con út Lam Danh Đường, thông minh từ nhỏ nên được cưng chiều sinh hư. Khi ấy Trạch Diên làm môn khách, khí khái cao ngạo, gh/ét cách sống của Mộc Cầm. Hai người từ đối đầu thành yêu thương lén lút.
Kể đến đây, nụ cười sư phụ dần tắt, thay bằng nỗi ngậm ngùi. Khi chuyện tình lộ, Lam Danh Đường nổi trận lôi đình, đuổi cả hai, xóa tên Mộc Cầm khỏi tộc phổ. Về sau gia tộc suy vo/ng, Mộc Cầm không được về để tang phụ thân. Sư phụ cười đắng: "Có lẽ đồng bệ/nh tương lân, tạo hóa trêu ngươi. Thấy ngươi bơ vơ như xưa ta, không đành lòng không giúp."