Bóng dáng áo đồng phục in trên tấm rèm b/án trong suốt dần nhạt đi, trong phòng y tế ngập tràn sự yên tĩnh. Tôi nằm nghiêng xuống, ánh nắng trắng xóa trải khắp giường, ấm áp đến mức dỗ ngủ. Đầu ngón tay chạm vào ống tay áo nơi Chu Cẩn vừa nắm lấy, một chút vị ngọt ngào lan tỏa trong lòng.
Ngủ trọn buổi trưa, tinh thần khá hơn hẳn. Tôi trở về lớp học đúng giờ trước khi tiết học bắt đầu, vừa ngồi xuống đã thấy bài kiểm tra vật lý hàng tuần trải phẳng trên bàn – chỗ trống đã được ai đó dùng bút đỏ ghi chú tỉ mỉ, bên cạnh mỗi câu sai đều đ/á/nh dấu rõ ràng các bước giải và kiến thức liên quan. Nét chữ đỏ này gọn gàng, sắc sảo, mỗi nét móc đầy khí thế quá đỗi quen thuộc, đến nỗi tôi có thể tưởng tượng ngay ra bàn tay xươ/ng xương kia viết chúng như thế nào.
Tôi quay đầu nhìn, ở hàng cuối lớp, mấy chàng trai đang tụm năm tụm bảy bàn về trận NBA tối qua. Chu Cẩn ở giữa, hơi chống cằm, với tư thế lười biếng quen thuộc đang trò chuyện, nụ cười mơ hồ thoáng trên môi. Thật tò mò không biết anh có hay rằng nụ cười ấy đẹp đến mức khiến người ta sẵn sàng nỗ lực hết sức để được đến gần.
Thời gian trôi qua từng ngày. Sau một giai đoạn tự gây áp lực học hành vất vả, tôi tiến bộ nhanh chóng. Bố tôi vui mừng khôn xiết, thêm vào đó việc học nặng nề khiến tôi không còn tâm trí để nghĩ ngợi vu vơ, qu/an h/ệ cha con dần được cải thiện rõ rệt.
Tần Hàm bên đó lại bắt đầu lo lắng. Lên lớp 9, thứ hạng của cô ấy tuột dốc liên tục, ngay cả nét mặt Dì Lý cũng trở nên khó coi. Dì hỏi bố tôi về trung tâm luyện thi của tôi, nhưng Tần Hàm sau khi biết cường độ khóa học đã kiên quyết không đăng ký.
Tôi vẫn giảng bài cho Tần Hàm, dù biết ngày mai cô ấy sẽ lại mang cùng câu hỏi ấy đến làm phiền Chu Cẩn. Chỉ là, mỗi lần nhìn thấy những dấu gạch đỏ chói lọi chi chít trên bài kiểm tra của cô ấy, trong lòng tôi lại dâng lên một niềm mong đợi kỳ lạ, như thể đó là ký hiệu báo trước sự trở lại của những ngày yên bình xưa cũ.
Thế nhưng, những bước ngoặt cuộc đời luôn đến bất ngờ.
Một chiều thứ Sáu nọ, con phố có trung tâm luyện thi xảy ra sự cố mất điện tạm thời, buổi học tối hôm đó bị hủy ngay lập tức. Tôi vác ba lô chạy như bay, mong về sớm kịp bữa cơm tối.
Nhưng khi dừng chân nghỉ dưới gốc cây lớn gần nhà, tôi nghe thấy tiếng cười nói quen thuộc vọng ra từ cầu thang. Trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, tôi vô thức nép vào sau thân cây.
Ba bóng người vừa đi vừa cười nói bước ra. Tần Hàm khoác tay Dì Lý, bố tôi đi phía sau, tay còn xách cặp sách của Tần Hàm.
Tôi nín thở dựa vào thân cây, từng lời đối thoại mơ hồ lọt vào tai.
“Lão Lê thật đấy, con bé có phải điểm cao lên đâu mà mời nó ăn uống gì chứ.
“Không đúng rồi, Hàm Hàm học hành cũng vất vả, cần được khích lệ chứ.”
“Chú Lê, chúng ta đi ăn lẩu được không ạ? Khẩu vị Lễ Lễ bình thường quá nhạt, cháu không thích, cháu thích ăn cay.”
“Không vấn đề gì, chú sẽ dẫn các cháu đi, muốn ăn cay cỡ nào cũng được.”
Tôi lén thò nửa đầu ra, nhìn họ đi về phía chiếc xe nhà tôi. Dưới ánh đèn đường, ba cái bóng song hành, giống hệt cảnh một gia đình ba người hạnh phúc.
Trong màn đêm, đèn xe vạch ra hai luồng sáng. Tôi ẩn mình trong bóng tối dưới tán cây, nhìn chiếc xe quen thuộc lướt qua trước mắt, rẽ ngoặt rồi biến mất ở ngã tư.
Cả khu tập thể chìm vào sự tĩnh lặng như ch*t. Đầu óc tôi tràn ngập tiếng ù ù không lời.
Hoang mang bước lên lầu, đứng trước cửa nhà định mở cửa, chợt nhớ ra chìa khóa để quên trong túi áo hôm qua.
Tôi không nhớ mình xuống lầu thế nào nữa, khi tỉnh táo lại, đã ngồi bên bồn hoa, không biết đã ngẩn ngơ bao lâu.
Vậy là, trong những buổi tối tôi vắng mặt, họ thường ra ngoài ăn uống, như một gia đình?
Tôi nhìn chằm chằm về hướng họ đi. Bên ngoài ngã tư xe cộ tấp nập, người qua lại nhộn nhịp; bên trong ngã tư bức tường trắng nhợt nhạt, bóng đèn vàng vọt.
Một ranh giới ngăn cách, nhưng đã là hai thế giới khác biệt.
“Lễ Lễ?” Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau. “Sao ngồi một mình ở đây thế?”
Tôi quay lại, gặp ánh mắt lo lắng của mẹ Chu Cẩn.
7.
Tôi được mẹ Chu Cẩn đưa về nhà.
“Lễ Lễ chưa ăn tối đúng không, ăn tạm với cô chú nhé.” Bố Chu Cẩn mặc tạp dề, từ bếp bưng ra đĩa thức ăn vừa xào xong.
Mẹ Chu Cẩn múc một bát cơm nóng đưa cho tôi, hơi ngại ngùng nói: “Thằng Chu Cẩn hôm nay đi tập bóng rổ rồi, nó không ăn ở nhà, nên cô chú chuẩn bị bữa tối đơn giản thôi… Hay cháu muốn ăn gì, cô gọi đồ về?”
Tôi vội vàng lắc đầu, ôm bát cơm, gắp một đũa đầy thức ăn rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Tôi không dám lên tiếng, sợ chỉ cần mở miệng, giọng khóc sẽ kéo theo nước mắt rơi xuống.
“Lão Lê này đi đâu rồi, con gái về nhà mà không ai quản, để tôi gọi điện cho nó.” Vừa nói, bố Chu Cẩn vừa rút điện thoại, nhưng bị mẹ Chu Cẩn ngăn lại bằng ánh mắt.
Tôi máy móc đưa đũa, giả vờ như không nghe thấy gì.
“Lễ Lễ vừa nói không muốn liên lạc với bố nó…”
Ăn cơm xong, mẹ Chu Cẩn bảo tôi vào phòng Chu Cẩn làm bài tập.
Vừa khép cửa lại, tôi nghe thấy tiếng cô thì thầm với bố Chu Cẩn: “Đôi mẹ con mà Lâm Thu dắt về rốt cuộc khi nào mới đi được vậy…”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi lên cấp hai tôi vào phòng Chu Cẩn. Bố cục phòng vẫn như ngày xưa, chỉ có đồ đạc từ đồ chơi, sách vẽ đã thay bằng bóng rổ, đĩa CD, chồng sách chất cao.
Một điều không thay đổi là trong tủ kính cạnh bàn học, vẫn còn treo bức tranh tôi tặng anh hồi tiểu học – một bức vẽ cá chép. Hồi đó tôi quyết tâm trở thành họa sĩ, cứ tan học là thích ngồi xổm bên bờ ao sau tòa nhà giảng đường, cầm bút màu chăm chú vẽ những con cá bơi lội trong đó. Đúng ngày sinh nhật Chu Cẩn, tôi chọn riêng bức này trong hàng chục “kiệt tác” của mình để tặng anh.
“Cái gì đây?” Nhớ lại lúc Chu Cẩn nhận bức tranh, khuôn mặt anh đầy vẻ chê bai.