「Xem tự thiếp đấy.」 Yến Tri ho nhẹ, giả vờ ngây ngô nói, 「Hôm nay khóa nghiệp quả thật không ít.」
Ta không tin, khẽ hừ một tiếng, lại liếc tr/ộm thiếu niên bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: 「Hôm nay ta đẹp không?」
Hôm nay lần đầu ta không búi tóc kiểu song kế của nữ đồng, m/a ma nói ta đã mười tuổi, sáng sớm búi cho ta kiểu bách hợp kế đang thịnh hành nhất trong kinh thành. Cô cô thấy vậy cười tươi, thoa son môi giúp ta, bảo ta đã trở thành thiếu nữ tuổi cập kê.
Yến Tri lén đỏ đầu tai, chẳng dám nhìn ta, tự nhiên không để ý gò má ta ửng hồng như đào hoa, 「Thái phụ mấy hôm trước vừa giảng, nữ tử không nên chỉ so sánh nhan sắc, càng nên chú trọng đức hạnh, phải chăng ngươi lại không nghe giảng?」
Yến Tri né tránh không đáp, ta đã sớm biết đáp án, mắt dán vào đầu tai ửng hồng của thiếu niên: 「... Vậy tức là đẹp rồi.」
「Thái phụ nói...」 Yến Tri còn chưa biện bạch xong, Thái phụ đã để ý hai ta không chuyên tâm tập viết, chậm rãi bước tới, dừng trước bàn học.
Hai ta sợ thước kẻ trong tay Thái phụ, vội cúi đầu ngậm miệng, giả vờ chăm chỉ tập viết, nhưng nét mặt không giấu nổi niềm hân hoan. Khoảnh khắc Thái phụ quay lưng, hai ta như tâm đầu ý hợp, ánh mắt lại chạm nhau, rồi vội vàng lảng tránh. Khóe miệng nhếch lên mãi không buông xuống được, nhịp tim rối lo/ạn nhất thời khó bình phục.
Quả thật là, cỏ mọc oanh bay ngày ấm xuân, hai trẻ vô tư lúc cảm lòng.
Chưa bao lâu sau sinh thần mười tuổi của ta, Trung cung truyền ra tin vui.
Cô cô cuối cùng đã mang th/ai.
Hoàng thượng rất coi trọng th/ai kỳ của cô cô, hầu như ngày nào cũng đến Trung cung. Đế hậu không còn cãi vã, tình cảm càng thêm hòa hợp. Hôm đó tan học về, ta bắt gặp Hoàng thượng nắm tay cô cô, vội lùi ra ngoài, trong lòng mừng thay cho cô cô.
Mẫu thân vào cung thăm cô cô, nói mong cô cô sinh quý tử, có đích tử Trung cung, địa vị cô cô mới vững vàng hơn.
Cô cô cầu tự nhiều năm, một sở nguyện thành, không còn tâm tư gì khác, chỉ nói nếu có công chúa như ta cũng tốt.
Mẫu thân cười họa theo, ta ngồi bên bóc quả, cô cô một tay xoa bụng đã lộ rõ, một tay vỗ vai ta dịu dàng, bảo A Ngư chúng ta cũng đã lớn, năm sau nếu có muội muội, cũng là chị cả rồi.
Ta vội gật đầu, nói nếu cô cô sinh công chúa, A Ngư tất xem như muội ruột mà yêu thương.
Cô cô và mẫu thân đều cười vui, bảo A Ngư chúng ta đã hiểu chuyện. Lúc ấy Lâm m/a ma vẫn là đại cung nữ bên cô cô, thấy chúng ta cười vui, cũng mỉm cười bên cạnh. Trung cung hòa thuận vui vẻ, thật ấm áp.
Ta thường nghĩ, giá ngày tháng dừng lại lúc ấy thì tốt biết bao.
Chỉ tiếc, thời gian chẳng vì ai mà ngừng trôi.
Th/ai kỳ cô cô càng lớn, ngự y mỗi lần khám đều ở lại rất lâu. Ta nghe lời cô cô và Lâm m/a ma trao đổi, hình như tiểu công chúa trong bụng quá lớn, sợ rằng lúc sinh nở cô cô sẽ vất vả.
Cô cô tuổi đã cao, lại là sinh đầu lòng, càng gần ngày sinh, Lâm m/a ma càng căng thẳng. Ta không giúp được gì, chỉ biết chép kinh thay cô cô, cầu phúc cho cô cô và tiểu công chúa.
Ngày cô cô lâm bồn, ta nhớ trời đặc biệt u ám.
Ngày hè oi bức, mới quá trưa đã tối sầm. Hoàng thượng vừa tới Trung cung, mưa đã đổ xuống, kèm sấm chớp.
Trong phòng tối mịt, Hoàng thượng không truyền thắp đèn, cung nhân không dám nhúc nhích. Chỉ nghe tiếng kêu của cô cô trong sản phòng, lời an ủi của Lâm m/a ma, tiếng cung nhân múc nước, mờ nhòa trong mưa.
Ta quỳ trước Phật cầu phúc cho cô cô và tiểu công chúa, Hoàng thượng ngồi bất động trên ghế không xa, như pho tượng.
Mấy canh giờ sau, trời thực sự tối, mưa nhỏ dần, ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất. Động tĩnh trong sản phòng càng rõ, tim ta treo ngược càng thêm thấp thỏm.
Đêm ấy dài đằng đẵng, Trung cung đèn đuốc sáng trưng, tâm trí mọi người đều dồn về cô cô trên sản phòng.
Rốt cuộc trời sáng.
Ta quỳ đến tê dại, nhưng thần Phật vẫn chưa bảo hộ cô cô thuận lợi vượt cạn.
Ta không nhớ rõ nhiều chuyện: Hoàng thượng đuổi mấy lượt phi tần đến thăm, hôm sau trời thế nào, hay chúng ta đã bao lâu chưa dùng cơm.
Ta chỉ nhớ chiều hôm sau, Lâm m/a ma đỏ mắt mời ta và Hoàng thượng vào.
Ta loạng choạng bước vào, quỳ bên giường cô cô, nghe hai vị đế hậu giãi bày tâm tình.
Hoàng thượng nói trong lòng chỉ có cô cô, cô cô chưa từng là thay thế ai. Cô cô nói biết rồi, chỉ vì không nuốt trôi nỗi tức nên mới trách gi/ận Hoàng thượng suốt mười năm.
Bậc đế vương không lộ tình cảm bật khóc, nói không cho cô cô ch*t. Cô cô không đáp, chỉ nắm tay Hoàng thượng, từ từ khép mắt.
Th/ai nhi trong bụng quá lớn, cô cô bị kéo đến kiệt sức mà mất.
Hoàng thượng đ/au lòng ban cho cô cô tang lễ cực kỳ trọng thể, truy phong làm Nguyên Tuệ hoàng hậu.
Cô cô khi sống đối đãi ta như con gái ruột, lúc lâm chung còn gửi gắm Hoàng thượng chiếu cố ta nhiều hơn. Lòng ta cảm niệm cô cô, vẫn ở lại Trung cung đ/ốt vàng mã.
Đêm hôm ấy Hoàng thượng đến viếng cô cô, thấy ta quỳ trước linh cữu đ/ốt vàng mã, lòng chợt động. Nhìn kỹ, thứ trong tay ta không phải vàng mã thường, mà là kinh sách ta chép thay cô cô cả năm, cảm khái vô cùng, lập tức phong cho ta tước vị quận chúa, hiệu An Hoa.
An Hoa an hoa, theo tình nghĩa Hoàng thượng dành cho cô cô, ngài sẽ bảo hộ ta bình an vinh hoa.
Thành thật mà nói, lúc ấy trong lòng ta với Hoàng thượng vẫn rất cảm động. Dù khi cô cô còn sống, ngài và cô cô không mấy hòa hợp, nhưng nỗi đ/au sau khi cô cô mất không thể giả dối.
Chỉ tiếc sau này ta được phụ thân đón về quốc công phủ giáo dưỡng, không vào cung nữa, không gặp lại Hoàng thượng, với Yến Tri cũng đoạn tuyệt.