(一)
「Thời chúng ly hôn đi.」
Thời ngẩng đầu, người đàn ông ngồi mình, rồi cất khẩy. dựa ghế sofa, đôi chân dài bắt nét biến động, đôi phượng đẹp đẽ hướng phía khác, hiện rằng đang lắng nghe.
「Anh biết yêu anh, người yêu luôn ấy.」
Vừa dứt lời, chiếc thoại rung lên, màn hình với hình lưng gái. Dù thấy rõ nhưng rõ ràng phải cô.
Mà cô.
Cô tên trước, vẫn người bình thường sống bằng việc thêm. Chỉ sau giấc ngủ, đột nhiên bước thế giới lạ, thế giới tiểu thuyết tình tổng tài. Người chính chính tiểu thuyết, tiếc thay phải chính, mà đáng chuyên việc x/ấu. Ngay cả tên nhân vật giống cô.
Thời Nhiễm.
Cô nghĩ, thế nào được.
「Tùy anh.」
Cô dậy, buồn ném thêm nào cho Niên. Mái tóc dài gợn sóng xõa sau lưng lẽ lâu chăm sóc, khuôn mộc mạc còn vẻ lộng xưa.
Lục mày, lẽ ngờ dễ dàng nhượng bộ đến vậy: "Qua thời nữa, sẽ mời bác bác đến nhà bữa, lúc chúng nói kỹ hơn."
"Thời xin lỗi vì kết hôn nhân cách này, sẽ bồi thường cho em."
Thời vừa định rời đi lại bị gọi gi/ật lại. đầu, vẫy vẻ quan tâm, rồi bước cầu thang.
"Không cần đâu."
Cô khoanh tay, lưng khom, toát vẻ chán nản lạ. lại mày. Anh cảm nhận khác thường nơi nhưng lại thấy chẳng gì đặc biệt.
Rốt chưa từng thực đây.
Thời trở mình, căn hoàn toàn dấu vết chủ nhân. Màu sắc chủ đạo hồng pastel, hiện khí thiếu chủ nhân.
Cô châm biếm, bước đến cửa sổ.
Trên tấm kính sạch bóng, hình phản chiếu khác hẳn với ký ức Một khuôn trắng mịn, tưởng nước, s/ẹo, dấu vết phong sương, gì Đó khuôn người nuông chiều trong lụa. cầm lấy cuốn nhật ký vứt lăn lóc cạnh, nơi nguyên chủ ghi lại tâm trạng hàng ngày. đọc hết trước, toàn những hỉ ái ố nhỏ.
Cho đến khi xuất hiện, cuộc đời mới xáo động. nhỏ thích vô cùng, dựa chiều mẹ, dựa gia thế to lớn cưỡng ép kết hôn với người người yêu. Tiếc thay, cuộc sống hôn nhân mong đợi. Dù điềm đạm lịch thiệp, nhưng với chưa bao nét lành.
Cũng phải thôi, nếu đột nhiên người đòi sống đòi ch*t lấy mình, tìm cách ấy cách cao rồi.
"Thật mỉa quá."
Thời ném cuốn nhật ký giường, quen thuộc rút điếu áo, châm lửa rồi đưa miệng. Đôi từng chơi dương cầm nguyên chủ cầm điếu mà gượng gạo. hít sâu, thở từ tấm kính, đăm đăm khu vườn rộng lớn thự đang chìm suy tư.
Đến khi điếu ch/áy ngón tắt lửa, ném thùng rác cạnh. Chỉ đến khi ngón đến rát bỏng, mới chợt nhớ thân khác xưa. Vết tươi đầu ngón trắng ngọc càng nổi bật.
Thời nó lúc lâu, cùng đưa ngón miệng.
(二)
Khi gặp mẹ danh thứ bảy sau. Lúc đang cuộn ngủ xích đu trong vườn, nghe động thì thấy người ngay mặt.
"A à, yêu mẹ... sao lại thành thế này..."
Bà giơ chạm nhưng lại vô thức lùi lại. Khi tỉnh táo, nét người hiện vẻ tổn thương.
Thời mím môi, cùng vẫn thốt hai im lặng bà thú non tự vệ.
"Là mẹ tốt, nhà đi... ở trong rồi."
Cô gật đầu, bước nhà.
Nhưng vẫn im lặng nói gì.
"A lại đây ngồi đi."
Thời mẹ rồi phải, cùng ngồi chiếc ghế sofa đơn. bẻ ngón cái phải, khớp xươ/ng phát kêu răng rắc.
"A sao thế... quen biết chúng vậy..."
Quả hổ mẹ nguyên chủ, hầu ngay lập tức nhận khác lạ nơi Nhiễm. Dù những năm gần đây vì vi liều lĩnh mà ít nhưng họ vẫn sâu sắc hơn nhiều so với người chồng Niên.
Thời hít thật sâu dưới người, phải gãi đầu, im lặng hồi lâu rồi mới tiếng.
"Xin lẽ rất khó nhận, nhưng tôi phải vị, phải vợ Niên."
"Em đang nói gì vậy?"
Người Niên.
"Nghe vẻ hoang đường, nhưng thật. Các vị coi tôi nhưng tôi biết tôi phải."
"Nhưng... nhưng chính tiểu mẹ khuôn dáng người, thậm chí cả người đều giống tiểu Nhiễm..."