Thời liếc đã dạ giữa, thiết kế ôm sát toàn, phần x/ẻ tà dài Trên chất liệu vải màu xám, lấp lánh kim cương đính điểm sáng phản chiếu, điểm thừa thãi, chẳng thiết kế cầu cách kiêu hãnh và thế.

"Chị đang gì thế?"

"Không gì."

Thời thu hồi mắt, những thứ dường thể giới cũ của cô. Thế nhân cửa hàng cạnh đã chóng nhận sự chú của cô.

"Đây yêu thích nhất của nhà thiết kế chúng tôi."

"Có phải đắt nhất không?"

"Không, nhà thiết kế phải thứ lộng lẫy hay tượng nhất các tác phẩm của thứ khó thể hiện nhất. Ông bảo luôn đợi khoác lên nó, để nó sự sống."

"Váy dạ hội, sự sống sao?"

Người lên tiếng khuôn mặt trẻ thơ khác đầy tò mò, to veo thể thứ lê nào trên đời thuần khiết hơn.

"Mỗi dạ mang sự sống."

Biểu cảm động bấy của cuối cùng rạn nứt. Cô ngẩng đàn ông đứng xa mình, rồi nghiêng đầu.

Là anh.

Thời đặc biệt yêu thích thanh và trí nhớ phi thường về giọng mỗi huống chi giọng thứ thích nhất từng nghe. Đối phương dường ngạc trước sự trùng hợp, nhướng mày.

"Đến hả?"

"Vâng, phu nhân trước."

"Cái màu treo cùng đi đi."

"Vâng."

Thời đứng im chằm chằm trước toàn định rời Ngay Du chậm cảm nhận được, liền tay áo chị chẳng ăn thua.

Tai đầu ửng.

"Ngồi lát đi."

Anh vỡ bầu khí ngượng ngùng trước, hiệu hai ngồi xuống.

"Ngài ông rồi? Mẹ cháu thường khen của ngài thiết kế đẹp lắm."

"Thời phu nhân quả hay lui tới."

Thời cúi đầu tham gia thoại.

"Xin tự giới thiệu, cháu chị gái cháu Nhiễm."

"Tống Phong."

Thời ngẩng lên, dán ch/ặt lẩm nhẩm cổ họng hết khác.

Tống Phong.

Trong nguyên tác tiểu thuyết nhân vật không? Cô nhớ nữa, đi, từng thoáng qua, chắc chắn chưa từng miêu tả giọng anh sức rũ gần hoặc người.

"Lúc nãy ông dạ sự sống, nghĩa sao?"

"Nghĩa thôi. Tất đang đợi người."

"Vậy vẫn chưa đợi sao?"

"Có sắp rồi."

Tống kiềm liếc đang im lặng cạnh. Trí nhớ anh tốt lắm, dù tệ mấy, anh vẫn nhận gái hút th/uốc ngoài cửa tâm thương mại lúc nãy, huống hồ điểm đ/ộc đáo khó quên.

Cô phức tạp hơn ai anh từng gặp.

Khuôn mặt đẹp kinh ngạc khoác lên quần áo bình thường nhất, son môi Cô chẳng chải chuốt, dễ dàng thu hút của quy thứ về vẻ suy thẳm trên Nhiễm, phượng đẹp đẽ dường chẳng đựng ai.

trên giới này, chỉ chứ phải đang sống.

"Nếu thể, tôi hy vọng thể thử này."

Anh lên tiếng thế, Du rằng "cô Thời" câu chỉ một.

Thời anh, gì.

"Thời Nhiễm."

"Gì?"

"Gọi tên em."

"Thời... Nhiễm..."

Tống đồ của cô, vẫn Hai bình thường thế, khi thoát từ miệng anh mang theo sự luyến khó tả, ẩn cấm kỵ ai dò thấu.

Trái tim chợt lỡ nhịp.

Thời gật mãn nguyện đáp ứng yêu cầu của anh.

Chỉ cái tên thôi, đã đủ khiến thỏa mãn.

(7)

Thời hiếm khi mặc dạ trang trọng này, điều tỏa sáng rực rỡ.

Ngay cái đầu tiên, đã biết sẽ hợp với nó. Thế mãi khi tận khoác lên anh mới thiết kế riêng Nhiễm.

Chỉ đứng thôi, đã đủ kinh ngạc người.

Mái buộc giản bằng dây sau gáy búi cao, để lộ phần lưng ngần mảnh mai. cúi xươ/ng sống cong lộ hồng nở rộ dưới. Bộ ôm sát hảo tôn lên dáng eo nhỏ nhắn, đường cong hông chuyển.

Màu xám kén mặc, hiếm ai diện nó vừa vặn thế. Ngay những kim cương trên điểm xuyết vẻ đẹp của cô.

Thời đi giày cao gót đen, từ từ quay lại. Đầu tiên nửa khuôn mặt nghiêng, hàng mi cụp xuống, khóe môi lặng hơi cong, vẻ lẫn gợi cảm. Vài sợi ngắn chịu ngắn rủ tai. Mãi khi quay lại, mới nhận đã thoa son.

Một màu sẫm.

Chiếm trọn tầm anh.

Thời ngẩng lên, chút tình cảm vũ trụ. Cô ai, chỉ lặng dán Phong.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm