Thời chí thể nhận được, một góc nào đó thể đang khóc.
「Lời ơn này, nhận rồi.」
Là thay ấy nhận, ơn ấy đã thích Lục thế.
Giọng của chưa từng nghiêm túc, thẳng khuôn nhỏ ngẩng cao kiêu hãnh, hơi nâng lên, hơi nheo Lục gần như tưởng ngày xưa đã trở lại.
Nhưng ngay giây phút sau, lại trở trạng thái bình thường.
(十三)
「Ngoài của A Du…」
「Không quan tôi.」
Thời liếc nhìn đang đứng cạnh sau cúi đầu dường như dám nhìn cô, sau khi trả của ngẩng đầu lên, nở một nụ nhỏ cô.
「Đi thôi.」
Cô quay rời chút do dự, Phong phản ứng một lúc mới nhận nói đó nói mình, trước khi nhìn sâu vào Lục đang đứng tại ánh dừng lại bàn tay họ đang nắm ch/ặt, bỗng nổi lên chút gi/ận dữ.
「Sao lại Lục Niên?」
「Vì thích.」
Thời chậm rãi, đích rõ ràng để ý phong cảnh Phong cạnh cô, nghĩ rồi định lời: 「Tôi nói thích ấy.
「Từng thôi.」
Câu trả của gần như cần nghĩ.
「Thế ấy lại Du?」
「Nhà kế hỏi của mình hôm hơi nhiều sao?」
Thời dừng bước, nhìn sang Phong cạnh, chút nương tay, đành im lặng, tự trách mình được tò mò, đưa tay sờ lên sống mũi: 「Xin lỗi.」
「Không sao. Tôi trước.」
Cô bước nhanh, vẫy tay, lưu luyến rịn.
Thời hiểu Phong chỗ biệt mình so biết chút tình của mình dành cho những thứ đó đủ để nói cả mọi một người.
「Nhớ gọi điện cho đấy.」
「Tống Phong.」
Đi được nửa như chợt nhớ gì, quay đang đứng sau mình vài bước Phong, gọi điện, khóe nở nụ cười, bỗng lên vẻ đỏng đảnh của gái nhỏ.
Anh nhìn thấy, bất an tự trách vừa quẩn quanh lòng, giờ phút tan biến hết.
Tối hôm ngon.
「Cô trông nhỉ.」
Sáng hôm sau, khi bước xuống cầu đã bác đang nụ dịu dàng, ngay ngắn, nhíu mày, nói mà xuống đối diện ta.
Không trốn tránh bất kỳ mình gặp, việc mình xử lý, tắc của Nhiễm.
「Ừ, tệ.」
「Trông như hoàn toàn thích nghi rồi.」
「Không quan anh.」
Trong nhà dường như ai nhìn đàn trước mình, dù đã gặp nhiều lần, được nghĩ của đối phương, gì, tại lại tìm cô.
「Cô như đã gặp, chỉ thuộc mình cô.」
「Anh nói gì?」
Thời nghiêng phía trước, giọng gấp gáp, bác hề vội chí tự rót cho mình nước, rồi mới dựa vào tay đan vào nhau đặt đùi.
「Tôi đã nói rồi mà Thời, đây gặp chỉ thuộc mình cô.」
Trong đầu lập tức hiện lên hình Phong.
「Rốt cuộc ai.」
「Tôi ai quan trọng không? Quan trọng nên lại giới này, sống tốt đây.」
Thời suýt bật vì ta.
Cô lạnh một tiếng, vốn vô giờ lần đầu tràn ngập lửa gi/ận, đứng dậy, giọng bình tĩnh, khiến ta ngay lập tức nhận được mai của cô: 「Sống tốt? Rồi quên hết mọi đã xảy trước đây? Giả vờ như chưa từng xảy Để như một kẻ ngốc yên tâm chấp nhận giới Vậy nữa không?」
「Tôi biết ai, cuộc đời tôi, cần chỉ tay năm ngón.」
Bác như đã trước tình này, ta vì mai của mà khó lịch như một quý ông, ngay cả đường khóe nâng lên dường như hề thay đổi.
「Cuộc đời mới chỉ đầu, Nhiễm, hiểu thôi.」
Đây cuộc đối cùng bác Lâm, vì đó sau ta xuất hiện nữa, Thành An nói đó vì hiện tại cần nữa.
Thời vậy, thầm ch/ửi một lang băm.
Mười ngày sau, báo công bố việc Lục hôn.
Vốn dĩ như cần khoảng thời gian này, đồn Lục ngày càng nhiều, chí ngày càng x/ấu, đã hưởng cổ phiếu của cả công ty, nên bất dĩ mới định tổ chức báo.
Thời biết khi đang xem cải điện chụp lén Phong…
「Bà Lục hẹn hò ngoài phố nhà kế thời trang mới nổi, liệu khả năng bao nuôi trẻ?」
Cô thực quan tâm những này, Phong lại đàn rảnh xem tức bức chụp màn hình anh.
「Tôi trông nghèo lắm Tại bao nuôi tôi, phải bao nuôi cô?」
Thời Nhiễm: 「Đây thực vấn sao?」
(十四)
Mười ngày sau tại bị Nhan thúc giục hậu trường sớm, chí kéo tỉ mỉ trang cho cô.
Dùng của Nhan là: Tuyệt đối để bất kỳ ai hội nhọ vì được, ngày ngày khóc cuộc đời sau tăm vô vọng.