Sau người yêu chín năm, thời điểm gặp anh ta.
"Lý Nho có gái, công tác gặp chủ homestay Vương Y người yêu từ cái tiên, chợt đối mới tri kỷ nhất mình. Nhưng vướng định kiến xã cả dám thổ lộ cảm, từ bắt mối đ/au khổ."
Câu chuyện rơi nước đầy thăng trầm, yêu nữ diện trải bao thử thách khó khăn, người có thành đôi.
Mọi người có kết cục tốt đẹp, ngoại người bị quên Uyển, nữ đóng vai nền.
Đáng tiếc thay, Uyển.
Chín thanh tôi, trò đùa trở thành chướng ngại cho yêu đôi diện, vì nhau" mà chớp mắt tan thành mây khói.
Sự hy sinh được đề cập sơ sài vài dòng, trở thành chương tiếp theo cho mối người khác, tự đội chiếc mũ xanh lóng lánh.
Sau gieo trúng điểm bảy, hiện cái gặp Nho Nhất.
1
Sau Nho Nhất, khóc lóc thảm hay quán bar m/ua say.
Tôi bình tĩnh cách kỳ lạ, bình tĩnh rơi nước mệt mỏi tràn ngập.
Đúng vào đông, tháng Bắc lấp ló hơi lạnh thấu xươ/ng, siết ch/ặt chiếc khoác len trên người.
Lấy thoại toàn tin nhóm công việc, ngẩng mới đen, chợt hiểu tăng ca khuya.
Nhìn chằm chằm vào màn đêm, bỗng hiện trên có mấy lớn, ngạc nhiên nheo mắt ra.
Chúc mừng đạt được kết cục nữ phụ.
Trong bỗng lóe số đoạn phim, những khắc Nho lạ.
Là cảnh Nho đi công tác Nam dạo trước.
Tôi anh ta ấy homestay ở Đại Lý, Nam, dần bị thu hút bởi hoạt bát người càng lúc càng ý hợp, căn phòng nhỏ hướng hồ Hải âu yếm bên nhau.
Tôi họ hoảng hốt nhưng chịu thừa sai trái, họ chấp luân cho rằng yêu đích thực trên hết.
Tôi họ trò chuyện thứ trên dưới biển, họ rồi buông bỏ đối phương.
Cuối cùng, họ kết hôn.
Cảnh tượng từng mường tượng số lần, vào Nho 30 anh ta người thực hiện được.
Tôi lẽ xem những cảnh này, hẳn gi/ận dữ hẳn nhõm, trạng rất phức tạp.
Từ lâu Nho càng đối tôi, mơ hồ được, muốn anh ta vậy.
"Đạt được kết cục nữ phụ" chằm chằm mấy trên trời, vậy thì, bản thân bị số mệnh trêu đùa lớn, chín hy sinh trò cười, màn dạo cho yêu người khác. Vậy tồn tôi, thanh tôi, tính gì?
Cúi giữa đám rụng ngổn ngang, thất thần bước ga tàu ngầm nhà.
Tôi Nho từ thời cấp ba.
Tính giờ, nay thứ chín chúng biết.
Tính từ phân ban văn lý lớp mười, anh ta ngượng ngùng nói có muốn yêu tám rồi.
Tôi đứng trên phố, hiện cuộc thoại Nho gọi cho lâu sau đi công tác Nam về.
Trước những cảnh này, luôn chuyện chúng cớ đương nhiên, thứ vốn dĩ vậy.
Có lẽ tin cho anh ta mãi có lẽ những anh ta trễ nhà; hay im trước thèm muốn bè cầu hôn.
Tôi từng những cảnh này sẽ xảy chúng tôi.
Chúng x/ấu yêu sớm bị thầy huynh trách, đồng thi đại học, chuyện yêu xa cách trở, làn sóng tốt nghiệp.
Đến có bên nhau, mới ra, thử thách lớn nhất yêu tám mươi mốt nạn, mà người đi trước.
Cuộc thoại Nho gọi cho vỏn vẹn 1 phút 03 giây.
Là vào 23 giờ 52 phút thứ Tư tuần trước.
Chỉ có tênh "Chia nhé".
Anh ta nói này tốn giây.
Còn phút im dài đằng đẵng tôi.
Cuối nói rồi kết thúc.
Không đ/au tưởng tượng, có tạm biệt đầy kịch tính thức, cuộc gọi, chuyện chín khép thế.
Khác cãi vã thảm hơn tám trước, chúng nói nóng gi/ận.
Nhưng cả hiểu rõ, này thực kết thúc.
Anh ta yêu nữa.
Còn chấp bội mang danh yêu đích thực anh.
Tôi tưởng tượng nếu này sẽ thế nào, tưởng sẽ sụp đổ khóc lóc, sụp dậy hay say khướt giữa đêm.
Thực tế làm thế, khóc nước mắt.
Trong trình bị bào mòn, dần hao mòn, tê liệt, đơn tận khắc ấy ào ạt tràn tới.
Tôi từ lúc nghe trôi dạt giữa khơi mông.
2
Bất bản thân khó chịu, thành công người càng khiến ta răng lợi.
Sau xem kết cục phúc Nho Nhất, xách rau nhà, chạy bước nhỏ đón gió lạnh.
Vừa nghe xong cuộc gọi sếp sửa án, giữ nguyên tư thế cầm thoại rất lâu, lâu ngón xách rau cứng đờ tê mới tỉnh lại.