Trong số các tiên nhân đi theo, kẻ thì lén động lòng tr/ộm nhớ, người lại có thân thuộc phạm vào luật lệ yêu đương bị trừng ph/ạt, lại có kẻ cho rằng Tây Vương Mẫu quá hà khắc bất cận nhân tình. Tóm lại, tất cả đều đến để phản đối điều luật này.
Nhìn đám người ồn ào trong điện tựa bầy quạ kêu, Tây Vương Mẫu nhíu mày chống trán, lộ vẻ phiền muộn.
Làm mất đi sự thanh tịnh của bà.
Ngay cả tiếng quạt của thị nữ cầm quạt cũng nhuốm chút ồn ào.
Ồn quá.
Tây Vương Mẫu đành nhượng bộ, bãi bỏ quy định này.
Nhưng pháp luật không truy c/ứu việc đã qua. Những tiên nhân bị trừng ph/ạt trước đây vẫn giữ nguyên án cũ.
Những h/ồn phách đã tiêu tán, cũng không cách nào trở lại nữa.
Chuyện này xảy ra cách nay khoảng hơn mười năm.
69
Ta là Mạnh Tỷ, lại tìm Diêm Vương.
Vừa bước vào cửa, hắn đã giương mặt lạnh. Từ nét mặt hắn, ta đọc được bốn chữ lớn: "Cấm khẩn cầu".
Đương nhiên ta không xin tha. Mã Diện nói ta đã trưởng thành, có thể phân biệt trắng đen.
"Diêm Vương, tiểu nữ muốn làm Ngao Thang đại tướng." Ta nói thẳng.
Diêm Vương dừng tay phê tấu, vươn cổ hỏi: "Ngươi nói gì? Đại tướng gì?"
"Ngao Thang đại tướng." Ta lặp lại.
"Ngươi..." Trong mắt Diêm Vương thoáng hiện vẻ kinh ngạc, hoài nghi, chán gh/ét và mê hoặc, ta cảm giác hắn có thể trở thành biểu đồ hình quạt tiếp theo. Ánh mắt hắn đáp xuống Chấp Tản đại tướng và Chưởng Chúc đại tướng sau lưng ta. Ta nghe thấy tiếng vải sột soạt từ hai vị đại tướng đang lắc đầu đi/ên cuồ/ng.
Như thường lệ, hắn thở dài đồng ý: "Được rồi. Từ nay ngươi là Ngao Thang đại tướng."
"Tốt!" Đạt được mục đích, ta quay người muốn chạy.
Diêm Vương gọi lại: "Ngươi đợi đã."
"Hả? Có việc gì?"
"Khi công án mở ra, ngươi đừng đến. Vào hậu điện nghỉ ngơi."
Công án của Hắc Vô Thường định vào ngày 13, tức năm ngày sau. Ngày hành hình Phạm phu nhân định vào 11.
"Tại sao?" Ta không hiểu.
"Ngươi đến làm gì? Trình tự công án ngươi cũng không rành. Thiên đình sẽ phái tiên nhân xuống tham dự, ngươi đến gây rối thì sao? Xong việc ta sẽ báo kết quả." Diêm Vương mặt đầy chán gh/ét.
"Ừ."
Dù nghe khó chịu nhưng hắn nói đúng sự thật.
"Ngày công án, ngươi cũng đừng làm việc. Ở yên hậu điện, đừng ra ngoài." Diêm Vương thêm vào.
"Tại sao?"
Không cho đến hiện trường còn hiểu được, sao cả việc cũng cấm? Ta bĩu môi.
Ta chưa từng nghĩ tới khả năng nào khác ngoài làm Mạnh Bà.
Diêm Vương làm bộ thản nhiên: "Cho nghỉ phép còn không vừa lòng? Con bé sao khó chiều thế?"
Nhưng thoáng qua nét mặt hắn có chút cứng đờ, bị ta bắt gặp.
Diêm Vương cúi mi, gật nhẹ, ta phát hiện đỉnh đầu hắn đã thưa tóc.
"Trời tối rồi, về nghỉ đi." Hắn nói.
Không cho cãi.
"Ngủ ngon, con." Giọng hắn đục nghẹn.
"... Ngủ ngon."
70
Lượng khách khu cầu trung đã phục hồi như cũ, Chấp Tản đại tướng và Chưởng Chúc đại tướng về Diêm Vương điện làm nhiệm vụ.
Hai người lưu luyến từ biệt ta, hai đại trượng phu khóc như tiểu phụ nhân, cảnh tượng vô cùng cảm động.
Hôm nay là ngày 11, ngày Phạm phu nhân thọ hình.
Thật lòng, ta muốn tiễn đưa.
Hướng tây, "thiên khung" đỏ thẫm mờ đục, nước sông Nại Hà hút lấy tội á/c trở nên vẩn đục.
Đó là khu cầu tây.
Ta không thể đến. Ta nhớ lời sư phụ và Diêm Vương dặn, không được qua đó.
Họ nói nơi ấy là chốn tẩy rửa tội lỗi.
71
Ta là Bạch Vô Thường.
Ngục tối này ta đã đến nhiều lần, vẫn không quen được không khí ẩm thấp.
Ta cầm đùi vịt, đang nghĩ cách đưa cho Phạm huynh đang bị xiềng.
"Đó là gì?" Giọng hắn vẫn khàn đặc nhưng đỡ gi/ận dữ hơn.
Đã bình tĩnh, hoặc có lẽ đã tê liệt.
"Đùi vịt, Mạnh Tỷ nhờ ta mang cho huynh."
"Ta thế này ăn sao được? Ngươi đút cho?"
Đang nghĩ cách khả thi, Phạm huynh ngắt lời: "Thôi, để đấy đi. Đến bữa sẽ cởi trói mười phút."
Ta đặt giỏ xuống.
"Hôm nay Phạm phu nhân thọ hình." Ta vẫn nói ra.
"Ta biết. Nàng không cho ngươi tiễn chứ gì? Tính nàng vẫn thế, không cho ai nhìn thấy lúc đi." Giọng Phạm huynh nghẹn ngào, nụ cười gượng cùng nanh dài trông dữ tợn.
Đưa đến Cô Độc Địa Ngục, hầu như không thể thoát. Nàng sẽ chịu khổ cô đ/ộc đến khi h/ồn tan phách tán.
"Mạnh Tỷ thế nào? Lâu không gặp nàng."
"Nàng vẫn tốt."
"Thế thì tốt."
Ta ngồi xuống đất, quyết tâm ở cùng hắn thêm chút.
"Nàng là đứa trẻ sinh ra trong hi vọng của mọi người, sinh mệnh đầu tiên nơi âm ty." Giọng Phạm huynh êm dịu mà bi thương.
Ta hiểu hắn nghĩ gì.
Khi tại thế, Phạm phu nhân từng mang th/ai. Tiếc thay một trưa oi bức, đứa bé không giữ được.
Họ muốn một cô con gái hoạt bát đáng yêu.
"Nàng vẫn chẳng biết gì chứ? Ngày ta thụ án, thiên đình sẽ phái người đến..."
"Đôi lúc ta nghĩ, con gái ta..." Ánh mắt hắn mơ hồ, chợt sáng lên: "Ta từng nghĩ nhận nàng làm con gái, nhưng trông ta đâu có già hơn nàng bao nhiêu. Vả lại... nếu thật nhận, sẽ khác bậc với ngươi."
Ta ho giả, ra hiệu im lặng.
"Còn tâm trạng đùa cợt ta?" Ta hỏi.
Khóe miệng Phạm huynh nhếch lên, nanh lớn lồ ra, ta đoán hắn đang cười.
"Sau này ngươi tự đi tìm người ta đi... Canh Mạnh Bà vị thế nào? Ngửi thì thơm lắm. Lần trước ta uống nửa bát... vẫn không nhớ mùi vị."
"Huynh buông bỏ chưa?" Ta hỏi.
"Giờ này, buông hay không còn nghĩa lý gì. Ngươi quan tâm chuyện này? Tam Nương đã đi rồi... Nói ra, cũng là ta liên lụy nàng..."
"Ngươi hãy sống tốt... Đừng theo vết xe đổ của ta." Giọng Phạm huynh đột nhiên nghiêm túc.
"Ừ."
72
Ta là Mạnh Tỷ, hôm nay vẫn tận tâm nấu canh.
Bạch Vô Thường đến, ta tưởng hắn sẽ đi tiễn Phạm phu nhân.