Mã Nhĩ gật đầu đờ đẫn, gương mặt tiều tụy đặt trên đầu gối ta, ta cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt, cũng cảm nhận được hy vọng.
Vừa dỗ Mã Nhĩ ngủ say, ta trông thấy Lý Lạc D/ao đang lảng vảng ngoài doanh trại, nàng bảo ta không có trái tim.
Ta chẳng thèm để ý, đêm nay còn phải nghiên c/ứu kỹ địa hình, bày binh bố trận.
Lý Lạc D/ao đuổi theo sau lưng hét: "Nếu trong lòng người thật sự có Tông tướng quân, sao có thể dễ dàng nhường chàng cho nữ nhân khác? Nếu thật lòng hướng về Hoàng thượng, sao lại nhận ta vào hậu cung làm Chiêu Nghi? Người giả bộ tình sâu, kỳ thực trong lòng trống rỗng, đáng thương hết chỗ nói!"
"Ngươi ồn ào quá." Ta dừng bước, nhẫn nại đáp, "Nếu còn dám quấy rầy, ta sẽ sai người quăng ngươi vào sa mạc cách đây mười dặm, đến lúc đó th* th/ể cũng chẳng tìm thấy, xem ngươi còn cách nào gi*t ta b/áo th/ù cho huynh trưởng!"
Lý Lạc D/ao nuốt nước bọt.
Ta chỉ cây dương liễu gần đấy: "Nhàn rỗi thì đi luyện ki/ếm, khi nào b/ắn xuyên cổ ta cũng mong được một cái ch*t nhanh chóng."
Lý Lạc D/ao ủ rũ bỏ đi.
Phát hiện ra, ta đối với nữ nhân dường như còn dịu dàng hơn.
Sau vài lần dẫn quân, thắng vài trận nhỏ, dần dà ta tìm lại được cảm giác chinh chiến sa trường năm xưa.
Ngày càng thuần thục địa thế, tinh thông binh pháp, trên chiến trường cũng thêm phần lanh lẹi, quyết đoán sát ph/ạt.
Trong số này, Tuân Dương cũng hiến nhiều kế sách, giúp đỡ không ít. Thật lòng mà nói, ta rất không nỡ rời xa chiến hữu này, nhưng mỗi người đều có quyền phản bội, huống chi là Tuân Dương - kẻ mà ta tận tay kết liễu phụ thân hắn. Ta không hỏi mối liên hệ giữa hắn với Hoắc Giang Trầm, cũng chẳng chất vấn việc bày binh bố trận như thế có sợ ta gi*t hắn không. Tuân Dương vốn là người thông minh, không giải thích dông dài cũng chẳng biện bạch vô ích, đó là sự ăn ý nhiều năm giữa chúng ta.
Nghĩ lại cũng thú vị, khi còn trong cung, Hoắc Giang Trầm và Tuân Dương diễn vở kịch bất hòa thâm sâu, đều khuyên ta đề phòng đối phương, khiến ta không ngờ rằng hai người họ lại cấu kết với nhau, bày mưu hại ta.
Ở Tây Bắc gần một tháng, võ công ngày một tinh tiến, nhưng thể lực ngày một suy kiệt.
Bụng ta dần nhô lên, đến mức không thể che giấu.
Tuân Dương đâu phải m/ù, tất nhiên nhận ra. Hắn hiếm hoi chủ động xem mạch cho ta, vừa đặt tay đã hết nửa nén hương.
Sau đó thu lại khăn lụa, không quỳ mà trầm giọng nói: "Mạch tượng x/á/c nhận suy đoán của thần - Thần tội đáng vạn tử, khi gửi bức thư đó, không ngờ tiểu thư đã mang th/ai."
"Sao, giờ chê ta rồi? Không ngờ chuyến Tây Bắc này, quân đội không thêm được viên tướng nào, lại còn vướng thêm gánh nặng?" Ta cười khẩy, "Hay là, nếu biết ta có th/ai, ngươi thật sự sẽ không gửi thư?"
Tuân Dương không nói "thần không dám", thậm chí im lặng chẳng đáp, khác hẳn cái tánh lắm mồm đáng gh/ét thường ngày.
"Mạch tượng ta thế nào?"
"Không ổn." Tuân Dương thẳng thắn đáp, "Đứa bé này đầu th/ai vào bụng tiểu thư thật là chịu đại khổ. Tiểu thư tâm tư d/ao động lớn, lại lao lực nhiều, nếu từ hôm nay khởi dưỡng th/ai, may ra đứa trẻ còn sống. Bằng không..."
"Ngươi lừa ta đến Tây Bắc, chẳng lẽ để ta dưỡng th/ai?" Ta chỉ bụng mình, "Tuân Dương, giúp ta giữ nó hai tháng, đừng để nó liên lụy ta lúc này. Hai tháng sau, ta tất diệt Dạ Nhung."
Tuân Dương là kẻ thông minh nhất, biết ta đã quyết thì không đổi. Đã nói nhiều vô ích, chi bằng im lặng.
Hắn gật đầu: "Thần tuân mệnh."
Ta biết mình phụ đứa bé này, biết nó chưa chào đời đã chịu quá nhiều khổ cực. Nhưng chỉ có như thế, ta mới xứng đáng làm mẹ nó.
Trên đời này ít kẻ dung được nó. Dù ta ch*t, nó vẫn là tàn dư của yêu hậu. Người kế vị của Hoắc Giang Trầm, tất phải là đứa con chính thống khoẻ mạnh, không phải con của Thu Dư.
Nếu nó thật sự chào đời, những đắng cay phải nếm chỉ mới bắt đầu.
Hơn nữa ta cũng có tư tâm, không muốn để lại cho Hoắc Giang Trầm chút hy vọng nào, dù chỉ một mảnh m/áu mủ.
Bởi vì Lý Lạc D/ao nói đúng, ta không có trái tim, lòng ta trống rỗng, thật đáng thương.
Thân thể suy yếu, ta ít tự mình ra trận, để Quan Thương và Vu Quảng làm tiên phong tướng quân cho xứng.
Còn ta, đến Tây Bắc không phải tay không, sớm đã chuẩn bị hậu chiêu, sắp xếp chu toàn.
Từ khi xử lý Vệ Minh, ta đã moi từ miệng đồng đảng Lưu Thừa Mưu từng đồng vàng bạc châu báu hắn đút lót. Số tiền này cũng được dùng đúng chỗ, một phần chia cho bách tính An Dương phát triển nông nghiệp; phần khác gửi đến Dạ Nhung, nuôi b/éo lũ gian thần, để chúng làm rối lo/ạn việc điều động lương thảo quân hưởng, đồng thời gây rối trị an, truyền tin tức cho ta.
Đến lúc này, sáu thành Tây Bắc đã thu phục một nửa về tay Mục Châu. Trong mắt bọn triều thần Dạ Nhung, Mục Châu đ/á/nh chiếm Dạ Nhung chỉ là sớm muộn, chi bằng vừa nhận tiền vừa tìm đường lui.
Vì thế vừa đến Tây Bắc, lũ gian thần ta nuôi dưỡng đã dâng nhiều tin tức cùng lợi ích. Ngay cả lúc quân lương thiếu thốn nhất, chúng còn giúp ta cư/ớp lương thảo chuyển vận biên giới Dạ Nhung, giúp quân ta vượt khó.