Hứa Hẹn Thanh Hoa Cho Em

Chương 14

20/07/2025 02:32

“Đứng yên đậy.” Văn gọi lại, chụp cho bạn tấm.”

“Tốt quá!” Hạ vòng tay cả dính vào tôi.

“Tôi muốn dựa vào!” đi vòng sang kia vòng tay tôi.

Tôi thực sự lực.

Sao giống con thế, giành sự chú với Hạ?

Hai họ lên vai cảm mình nuôi hai đứa ngốc.

Nhưng cảm này thật tuyệt vời.

Ước gian cứ mãi này.

Chụp xong, thay cho Văn Tu.

Hạ lập tức trở nghiêm túc, thể thấy rõ sự căng của ấy.

“Có muốn đổi không?” hỏi Hạ.

“Đừng, đừng, căng lắm.” Cô nhất định đứng giữa.

Tôi ngượng ngùng ngẩng nhìn Văn Tu, tỏ rất thậm nhìn về phía tôi.

Tôi điều chỉnh biểu cảm, nở nụ cười thật tươi.

“Này, Văn chụp đẹp, chụp đi.” chụp xong tấm, với ta.

“Được!” giơ tay hiệu OK.

“Không chụp Anh lạnh lùng buông câu.

Tôi và Hạ ngượng ngùng đứng sững tại chỗ.

“Thật sự chụp đẹp.” giải thích.

“Tôi mệt rồi, đi KTV à?” Văn châm điếu th/uốc, hơi nhíu mày.

“Đi chứ, đi chứ!” Hạ vừa nghe phấn khích hẳn lên.

Thế mọi gọi đến KTV.

Trên xe, ngồi cạnh tỏ rất oải.

“Anh thức hai ngày rồi, chắc chịu Hạ thì thầm với tôi.

“Ừ.” phiền ta, gần suốt quãng đường, đến tận KTV.

Lúc xe, đẩy nhẹ ta, bảo trước.

Anh vừa tỉnh giấc, cả trông rất lơ mơ, nhìn thấy đứng ngây lâu.

Đôi mắt đen huyền nhìn vừa lười biếng vừa đằm thắm.

Khiến tim rung động.

“Xuống rồi.” khẽ.

“Sao ở đây?” Giọng khàn khàn, nghi hoặc.

“Anh mê thật bị ánh mắt đẩy lui.

“Anh, đi không?”

“Ừ…” Văn chợt hiểu ra, hơi ngượng rồi xe.

Vào KTV, phần lớn gian đều hút th/uốc, rõ ràng rất buồn ngủ.

21

Sau mọi chúc nhật Hạ, rồi thổi nến.

Khi ước, nhìn Văn cái, rất nhẹ.

Tôi vẫn thấy.

Nhưng Văn nhìn tôi.

Đột cảm thấy mình phạm tội.

Tôi tránh ánh mắt.

Ước xong, đeo con nhỏ mạ vàng đã m/ua vào tay ấy.

“Chúc nhật! Em luôn vui vẻ nhé!” cười với ấy, “Em buồn, niềm vui của chị thể cho em.”

Hạ ôm vừa vừa khóc: “Trần này, khiến nhật mà muốn khóc.”

“Đừng khóc nữa, lông nhắc ấy, lông mi vừa chuốt.

lập tức khóc nữa, cả hai chúng đều cười lên.

Sau mọi uống rư/ợu hò, quên cả bản thân.

Chu thằng s/ay rư/ợu bước lại, dựa vào “Viên thấy ngày càng thế.”

“Ê… cút đi.” Bị dựa vào, thấy khó chịu vô cùng.

“Này, thân, hay hai đứa mình…”

“Anh rồi.” Người này s/ay rư/ợu này?

“Ừ, rồi, chịu trách nhiệm với tôi.” Anh bám dai đỉa.

Hạ cười nhặt mồm.

Sau riêng thêm vài bạn đều quen, Hạ đều ở gần đây gọi qua.

Uống rư/ợu nửa nằm lịm quay thì phát hiện Văn biến mất.

Anh đi nào vậy?

Ngay điện thoại của gọi đến.

Vừa nhìn thấy liên hệ, cảm cả đóng băng.

vẫn phát hiện rồi sao?

Phát hiện ở trường.

Tôi chào Hạ rồi đi tìm riêng yên tĩnh nghe điện thoại.

“Cố Tri ở trường!” Mẹ tỏ rất tức gi/ận.

“Ừ.” thành thật thừa nhận.

“Đi đâu rồi?” Mẹ kìm nén cảm xúc hỏi.

“Ở ngoài.” úng thật.

“Ngoài nào?”

“Chỉ ngoài…”

Đầu dây kia im lặng, tĩnh lặng trước cơn bão.

Quả ngay giây theo—

“Mẹ hỏi con ở đâu!” Mẹ cao giọng, khiến mình lùi điện thoại xa.

Tôi biết bà kiềm chế được.

Bình thường sợ, nhưng thể phản r/un r/ẩy.

“Tô Châu.” liều mạng nói.

“Tô Châu? Trần Viên! Cánh cứng rồi hả? Một mình, sự của đi xa thế? Con đến gì?”

ném loạt câu hỏi, biết bà sốt ruột, nhưng biết trả lời cái nào trước.

“Hạ đây đi theo. Cuối vẫn hèn nhát đẩy Hạ chắn. “Cô liên quan đến con?”

“Cô nhật nữa, em…” tục giải thích.

“Trần con với Hạ lâu quá, phân mình nặng nhẹ bao nhiêu rồi không?

“Cô đi thi, con đỗ Bắc Đại, con đi?

“Người thông minh hơn con, gian chơi, bướng bỉnh, con gì?

“Con đỗ Bắc Đại, con hỏi xem, con bạn không?”

Lời thật sự ngoài dự kiến, óc rỗng.

Bình tĩnh vài giây, lấy can đảm nói: “Bạn tốt đâu xem thành tích, cạn nói…”

“Không xem thành tích? Cô nói, hay con nghĩ?

“Sau này hội, con mang lợi cho con sẻ vòng tài nguyên, ai con bạn?

“Sau này tổng giám thành tích rác rưởi của con nhân viên cấp con bạn xưa, mơ à?”

Tôi bị m/ắng té t/át.

Tim đ/au đến dại.

Trong mắt bà, chỉ đồ rác, chăm bạn với kỳ ai.

Tôi đây?

Tôi cúp máy, nội tâm nát đến mức òa khóc.

22

Đột giọng phía sau khiến mình.

“Sao thế?”

Tôi khóc, bỗng dậy từ chiếc ghế cạnh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm