Tôi nhìn cánh túc xá mở phía một tiếng "Tạm biệt thầy" lao đi.
Vì chuyện trằn trọc mãi ngủ được, ốm thật.
Khi Phùng đưa điện thoại tới trước giường nhìn bức ảnh màn mà toàn tê cứng.
Đó bài đăng diễn đàn với tiêu đề gi/ật gân: "Những chuyện vị giáo trẻ và cô học trò cưng". Trong ảnh, eo vai tôi.
Tôi chợt nhớ đó một đối diện nhà, chắc chính họ.
"Chỉ một lưng làm sao thầy Lộc?" cứng đờ trả điện thoại cho Phùng Nguyệt.
Phùng cúi sát: "Cậu Văn này đặc biệt, riêng cho thầy Lộc! Giáo viên làm gì riêng."
Tôi đâu biết, sao chẳng ai văn giờ.
Phùng trợn mắt nhìn tôi: "Không đùa chứ Dạng. Tin đồn và thầy lan phận thật thầy ấy?"
Thân phận phải giáo kinh tế tài chính sao? Còn gì nữa?
Đầu quay vì bức ảnh, thản hỏi: "Thân phận gì?"
"Cậu Công chứ?" Phùng thì thào bí ẩn.
Tôi gật đầu, cái này thì biết. Công hiện tập đoàn công hàng trong nước. Diễn đàn lấy ví dụ từ để phân tích.
"Nghe mấy trước quyên tặng ta mấy nhà. Cậu dãy nhà khoa Công chứ? Đều tài trợ đấy."
Từ khi đại ngoài Phùng Nguyệt, trò chuyện với ai. chuyện này cũng chẳng để ý tra c/ứu, biết.
"Thầy 28 tuổi, sao trực tiếp giảng dạy đây? Có riêng, dạy môn Kinh tế Tài chính mà phải lo việc gì - tất cả vì thầy ấy thiếu gia chủ tịch Công Nghệ."
Cái này thật quá đỉnh!
Tôi lục lại cử Yến, hai cái t/át anh nhận, thật tin anh phận như vậy.
Phùng xông tới ôm cánh chớp chớp mắt: Dạng, giỏi diếm quá! Trường ta tuy cấm yêu thầy trò, nhưng nếu đối tượng thì khác. Sau này đừng quên nhé!"
Tôi cười gượng, rút ra khỏi vòng cô ấy.
Đừng hiện và gì, dù thật nữa, gì sẽ trải qua sau muốn biến khỏi trái đất ngay lập tức.
Ôi sao nay đen đủi thế?
Đúng chuông điện thoại vang lên. Nhìn lạ, bấm nghe.
"Xuống đây." Giọng vang lên.
???
Sao tôi?
Nghĩ cả Vũ Kiệt còn việc - WeChat - điện thoại cũng dễ hiểu.
Liếc nhìn trời tối đen bên ngoài, bóp ch/ặt điện thoại: "Thưa khuya..."
Chưa hết câu bị ngắt lời: "Đội mũ vào."
Điện thoại tắt trước khi kịp phản ứng.
"Thầy hả?" Phùng nhìn điện thoại.
Tôi đáp, cất điện thoại túi, đội mũ lưỡi trai bước ra dưới ánh mắt dò xét cô ấy. Tay nắm ch/ặt khóa cửa, bặm môi quay dặn: "Đừng kể với ai nhé."
Phùng gật ngây ngô, yên tâm ra ngoài.
Đêm trước túc dưới gốc cây khuất sáng.
Anh cũng đội mũ lưỡi trai, vành mũ che khuất gương mặt. Không nhìn kỹ sẽ nhận ra.
Tôi bước lẽ anh cũng bức ảnh, cúi lí "Thưa thầy."
Lộc nắm lấy Chẳng anh đợi ngón lạnh ngắt.
"Đi với anh." Giọng anh nhẹ trung.
Nhìn đôi đan nhau, bài đăng diễn đàn, mặt đỏ rực.
Ngoài bố ai chạm mà khó chịu.
Hóa ra yêu một lại dễ dàng thế.
Khi nhận ra mình biệt, sẽ ngày như này.
19
Khi dẫn ổn.
Bước phòng, chợt nhận ra đêm khuya vắng, trai thật hợp. Dù kỷ 21 cũng thành, nhưng nguyên tắc sống rất rõ ràng.
Trừ khi ngay lập tức.
Ôi Dạng, cái quái gì này!