“Uyển Nhi, ngoan, uống th/uốc đi.” Tạ Nhận ôm lấy ta, đưa th/uốc đến bên miệng.
Chỉ một ngụm, vị th/uốc hăng nồng khiến dạ dày ta cuộn lên, nôn thốc ra ngoài.
Th/uốc uống được nửa lại nôn ra nửa, thêm vào kỳ kinh nguyệt đến, sức đề kháng kém hẳn. Vì thế, ta sốt đi sốt lại suốt ba ngày mới dứt hẳn.
“A Nhận...” Ta khản giọng gọi.
Tạ Nhận vội đến bên, đỡ ta dậy cho uống ngụm nước ấm: “Còn đ/au đầu không? Muốn ăn gì không?”
Ta khẽ chạm vào quầng thâm dưới mắt Tạ Nhận. A Nhận của ta tiều tụy quá...
Ta úp mặt vào ng/ực hắn: “Chẳng muốn ăn. Em khỏe rồi, A Nhận ngủ chút đi.”
Tạ Nhận khựng lại, định từ chối, ta vội ngăn lời: “A Nhận ngủ cùng em nhé. Nếu A Nhận không ngủ, em cũng thức.”
Tạ Nhận thở dài, chiều theo ý ta, nằm xuống giường bên cạnh mà vẫn mặc nguyên áo.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, quầng thâm xanh lét, hẳn ba ngày qua chẳng ngủ nghê gì. Nhìn chiếc bàn nhỏ bên giường, ta biết hắn vừa trông ta vừa xử lý công vụ.
Nhìn người đàn ông bên cạnh, lòng dâng trào cảm động lẫn xót xa.
Ta mong mau khỏe lại, nào ngờ bệ/nh kéo dài gần tháng, đến đêm Trừ tịch cũng chóng mặt mỏi mệt, phải dùng cơm tất niên trên giường.
Chương 8
Ngày Rằm tháng Giêng.
Sức ta đã hồi phục phần lớn, nhưng Tạ Nhận không muốn ta vất vả, thu hết sổ sách đi.
Ta đành ôm thỏ, đạp bình sưởi, ngồi trên sập xem truyện.
Dù là Tết, Tạ Nhận vẫn bận rộn, huống hồ mấy ngày trước hắn kề cận bên ta suốt, chất đống việc chưa xử. Sáng sớm đã đến Đông Xưởng.
Cảm nhận đệm ngồi hơi lún xuống, ta nghiêng người tựa vào Tạ Nhận: “A Nhận về rồi à?”
Mắt vẫn dán vào truyện, chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.
Tạ Nhận gi/ật cuốn truyện đi, giọng chua lè: “Say sưa thế?”
Ta cười khúc khích, hôn chụt vào má hắn. Vẻ gh/en bóng gió mới tan.
Thấy Tạ Nhận lật trang truyện, ta vội giảng: “Truyện kể về yêu hồ Tần Nương và Lý thư sinh. Em xem nhiều truyện lắm rồi, yêu nhân tình duyên toàn bị phụ, riêng thư sinh này khi công thành danh toại vẫn cưỡi ngựa rước dâu mười dặm đón Tần Nương...”
Ta huyên thuyên như thời đi học giới thiệu tiểu thuyết cho bạn.
Tạ Nhận như đăm chiêu, ta khẽ gọi: “A Nhận?”
Hắn gi/ật mình tỉnh táo, mỉm cười: “Không sao. Tối nay muốn ăn gì?”
“A Nhận ơi, em muốn ra phố ăn chè trôi nước, xem đèn lồng!” Ta kéo tay Tạ Nhận.
“Không được.” Hắn lập tức cự tuyệt, “Người chưa khỏi hẳn, ngoài kia gió lộng.”
“Nghe nói đèn lồng đẹp lắm, mỗi năm chỉ một lần. Dẫn em đi mà!” Ta lắc lắc tay hắn.
Tạ Nhận không nhúc nhích, liếc Lục Bảo đứng xó góc. Lục Bảo vội quỳ xuống.
Đúng là tên này kể chuyện phố đèn hoa mỹ khiến ta ngứa ngáy muốn đi.
Ta hôn chụt lên má Tạ Nhận: “A Nhận dẫn em đi nhé!”
Lại chụt nữa: “Em khỏe rồi!”
Tiếp tục chụp chụp: “Em hứa mặc thật dày, không ốm nữa đâu!”
Tạ Nhận vẫn mặt lạnh, không chịu.
Lục Bảo ngấm nghiếng nhìn mặt chủ nhân, khuyên ta: “Cô nương đừng đi nữa. Để tiểu nhân m/ua mấy chiếc đèn đẹp về. Cô nương không thể ốm thêm nữa.”
Nhìn vẻ sợ hãi của Lục Bảo, ta nhớ lại lời nó thầm thì: Hồi ta ốm, cả phủ Nhiếp chính vương sống trong lo sợ. Tạ Nhận mặt đen như cột nhà ch/áy, luôn ph/ạt mấy tiểu thái giám, ngay cả Tiểu Phúc Tử cũng không thoát.
Giờ thấy nó như vậy, hẳn đã sợ đến phát khiếp.
Sức khỏe khó lường, ta không muốn liên lụy người khác, đành ủ rũ trở về ghế: “Vậy... thôi không đi nữa vậy...”
Vì bệ/nh tật, đã một tháng ta chưa ra khỏi cửa, thật ngột ngạt. Giờ vẫn không được đi chơi, lòng khó tránh thất vọng.
Ta uể oải lật truyện. Đoạn Lý thư sinh vượt dị nghị cưới Tần Nương vốn cao trào, nhưng ta xem chẳng hứng thú.
Tạ Nhận thở dài: “Đi thôi.” Tay xoa xoa má ta, cuối cùng đã mềm lòng.
Lục Bảo bên cạnh cười: “Chủ nhân quả không đành nhìn cô nương buồn.”
Ta ôm cổ Tạ Nhận, cắn nhẹ tai hắn: “A Nhận tốt nhất!”
Tạ Nhận sợ ta nhiễm lạnh, bọc ta kín mít. Nhưng khi vào phố đèn, ta mải mê đoán đố, xem hát khiến người đổ mồ hôi hột.
“Vui thế?” Tạ Nhận lấy khăn lau mồ hôi trên mũi ta, khẽ hỏi.
“Ừ!” Ta cười kéo hắn ra bờ sông ngắm đèn.
Mặt sông rộng lập lòe đủ loại đèn lồng. Ánh nến cam đỏ lay động dưới nước, hòa cùng bóng sao lấp lánh.
“M/ua hai chiếc đèn đi!” Ta nắm tay Tạ Nhận chạy đến quầy b/án đèn.
Cúi xuống ngắm nghía đủ kiểu đèn, không biết chọn hình thỏ hay hoa sen.
“Thích thì m/ua hết.” Tạ Nhận xoa đầu ta.
“Tiểu thư, huynh trưởng cô thật tốt bụng.” Cô b/án đèn cười nói.
Đột nhiên, ta cảm nhận hàn khí tỏa ra sau lưng từ Tạ Nhận.
Cũng phải, thân thể Đậu Uyển Nhi vốn chưa thành niên, mới hơn mười bốn tuổi, tóc vẫn buộc kiểu thiếu nữ. Lại thêm dáng người nhỏ nhắn, trông như mười ba. Còn Tạ Nhận đúng là nam nhân trưởng thành, cao lớn.
Sợ hắn nổi gi/ận gây náo lo/ạn phố đèn, ta vội chọn hai chiếc đèn trả tiền rồi đi.
“A Nhận, cầu nguyện đi.” Ta đưa bút và đèn cho Tạ Nhận. Mặt hắn vẫn khó đăm đăm nhưng gật đầu nhận lấy.
Ta thở phào, quay lưng viết ước nguyện: Trường lạc vị ương, trưởng vô tương vo/ng.