Đại ý là chúng ta thành tâm khấn vái, lại tự viết cả đống văn khấn dài dằng dặc, Phật Tổ tất cảm động mà chiếu cố. Hậu viện còn có cây cổ thụ thông thiên, rất linh nghiệm, mong chúng ta đến thêm một lớp bảo hiểm cho tâm nguyện.
Ta liếc nhìn Tiết Nguyên Kỳ, dùng ánh mắt hỏi hắn có đi không?
- Thường nghe thiên hạ đồn Minh Hoa tự có cây thiêng, hay là ta đến xem thử? - Tiết Nguyên Kỳ cất tiếng. Ta gật đầu đồng ý, cùng hắn thẳng đến hậu viện.
Đó là một gã cổ thụ khổng lồ, thân đen sì chi chít dải lụa đỏ nguyện cầu! Tiết Nguyên Kỳ nhặt dải lụa bên đường: - Công chúa thử một chén?
Viết xong tâm nguyện, đứng dưới tán cây ngước nhìn, trong bụng nghĩ: Theo lệ thường thoại bản, ném càng cao ắt càng dễ ứng nghiệm?
Lùi vài bước, quả nhiên chẳng thấy ngọn cây đâu! Tiết Nguyên Kỳ xoay hai vòng dải lụa rồi phóng lên, quả nhiên bay cao. Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt lấp lánh khí chất thiếu niên: - Để tại hạ giúp điện hạ?
Ta nhướn mày cười khẩy: - Coi thường ta sao?
Vặn ch/ặt dải lụa ném lên, rơi xuống chỗ thấp hơn Tiết Nguyên Kỳ chút xíu. Thấy vậy, Tiết Nguyên Kỳ bật cười.
Nhìn quanh không người, Tiết Nguyên Kỳ đứng sát bên hỏi khẽ: - Điện hạ viết gì trên đó thế?
Ta liếc hắn: - Quốc thái dân an.
Lại hỏi: - Tiết đại nhân có tâm nguyện gì chăng?
Tiết Nguyên Kỳ ngước nhìn dải lụa, mắt sáng rực: - Trung quân chi chí, thệ báo quốc gia.
Những dải lụa đỏ điểm chuông vàng đung đưa trong gió, tiếng leng keng vang vọng sân vắng. Cổ thụ già nua trầm mặc, may thay lụa đỏ nhẹ nhàng rực rỡ.
Nghe lời hắn, hồi lâu ta mới như tỉnh ra, khóe mắt dâng làn sóng cười vụn vặt: - Chuông sớm trống chiều.
**16**
Đến bàn để dải nguyện, đặt bút xuống ngay ngắn, vật lộn hồi lâu ta mới lên tiếng: - Tiết đại nhân, sinh nhật ta năm ngoái s/ay rư/ợu làm chuyện thất lễ, mãi chưa kịp tạ lỗi.
Quay đầu thấy Tiết Nguyên Kỳ đỏ mặt: - Trong cung ngoài triều đều biết Lục điện hạ thông tình đạt lý. Hạ thần tin điện hạ không hề thất lễ. Thánh nhân còn có lúc sai, huống chi... Dù có thật sự lỡ dại, ắt cũng có cách chuộc lỗi. Điện hạ chớ nên tự hãm.
- Chỉ không hiểu, vì sao điện hạ nói thiếu hạ thân một câu xin lỗi?
Nhìn ánh mắt nghi hoặc nhưng kiên định của hắn, lòng ta gi/ật thót: Chẳng lẽ hắn cũng say không nhớ? Vậy ta... Nói thế nào đây?
- Ta... - Vừa mở miệng, cửa viện vang lên giọng nói quen thuộc.
- Lục điện hạ!
Cùng quay đầu, thấy Trì Mặc đứng nơi cổng viện. Đôi mắt hắn đen kịt quét qua hai ta, rồi dừng lại nơi ta.
Khi hắn bước tới, phía sau có tiểu tì áo xanh chạy đến thì thầm với Tiết Nguyên Kỳ. Hắn vội cáo từ, nói trong nhà có việc gấp rồi đi mất.
Khi Trì Mặc tới gần, ta phát hiện áo xống chỉn chu thường ngày nay nhăn nhúm, vài sợi tóc rối lo/ạn xổ xuống trước trán.
M/a đưa lối, ta đưa tay định chải mấy sợi tóc ấy, nhưng bị hắn chặn giữa không trung. Hắn không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn thẳng, hơi thở hơi gấp.
Ta lại như chìm vào vực thẳm đen ngòm.
Hắn buông tay. Ta nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc sau vai hắn, rồi cầm dải lụa đỏ lên: - Thái phó, cầu nguyện chứ?
Trì Mặc liếc dải lụa, vén tay áo chấm bút.
Ta lùi nhẹ, thấy nét bút hắn đậm, khóe miệng căng thẳng. Đây là dấu hiệu Thái phó nổi gi/ận.
Viết xong, hắn cuộn dải lụa, đứng dưới cây phóng một cái dứt khoát. Quay lại nhìn ta, giọng vẫn lạnh băng: - Dải lụa trong tay áo điện hạ, không ném lên sao?
Ái chà, hôm nay Thái phó hơi nóng nảy nhỉ.
Cao Cảnh Dịch đã làm gì thế này!
Ta bối rối rút dải lụa từ tay áo (vốn định đợi Tiết Nguyên Kỳ đi rồi mới ném). Cười xã giao: - Thái phó sao biết thần có dải này?
Trì Mặc không đáp, quay mặt đi.
Ta đứng dưới cây cuộn dải, ném lên. Không ngờ lần này trật bét, dải lụa rơi tõm xuống ngay trước mặt Trì Mặc, chữ viết lộ rõ mồn một.
Trì Mặc cúi nhìn, như bị mấy chữ hút mắt, cúi xuống nhặt lên. Ta kêu lên ngăn cản đã không kịp. Thôi thì cũng chẳng có gì phải giấu.
- Nguyện phụ hoàng cường tráng, Cảnh Dịch bình an, Thái phó như ý.
Ánh mắt Trì Mặc bỗng sáng rỡ, nhìn ta nói: - Thần không ngờ, trong lòng điện hạ, hạ thần đã có thể đứng cùng bệ hạ và Thái tử điện hạ trên dải nguyện.
- Kinh thư lễ nghĩa, cưỡi ngựa đàn sáo. Những gì Lân Tử học được, phần lớn đều do Thái phó truyền thụ. Thái phó tất nhiên trọng yếu. - Ta cười đáp.
Trì Mặc liếc ta rồi quay đi: - Để thần ném giúp điện hạ.
----------------
Ra khỏi Minh Hoa tự, thấy con ngựa trắng như tuyết buộc bên gốc cây.
- Vân Gian Nguyệt? - Ta bước nhanh vuốt bờm ngựa, ngoảnh hỏi: - Thái phó cưỡi ngựa tới?
- Ừ. - Trì Mặc đáp - Thần đưa điện hạ về. Không biết kỵ thuật của điện hạ còn nhớ bao nhiêu?
- Vẫn thường luyện tập. - Ta cười đáp, thoắt cái đã lên ngựa - Thần cưỡi ngựa, còn Thái phó?
Trì Mặc thấy ta ngồi vững, bước tới nắm dây cương ngước lên: - Thần dắt ngựa.