Vì vậy, mỗi ngày tôi đều đắm chìm trong thế giới của riêng mình, sống một cách nghiêm túc và lạc quan. Đêm xuống, tôi vẫn mong chờ ngày mai.
Nhưng Cố Bắc thì khác, anh ấy luôn xuất sắc, cuộc sống của anh quang minh lỗi lạc, là người chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Nhưng biểu cảm của Lâm Tinh thực sự quá hung dữ. Dưới sự đe dọa của cô ấy, tôi cẩn thận gật đầu.
Những tiết học tiếp theo, tôi chẳng tiếp thu được gì cả.
Càng gần đến giờ ăn, tôi càng hồi hộp.
Đó là tỏ tình với Cố Bắc đấy! Dù kết quả chắc chắn là bị từ chối, nhưng chỉ cần dính dáng chút ít đến một người như Cố Bắc, tôi đã thấy h/oảng s/ợ rồi.
Ngay cả hoa khôi được bao nhiêu nam sinh theo đuổi còn thất bại, Lâm Tinh còn chẳng nhận được một ánh mắt nào, thì tôi sao dám bén mảng tới?
Nhưng tôi lại nghĩ đến khuôn mặt hơi dữ dằn của Lâm Tinh. Ở trường có quá nhiều tin đồn về cô ấy, tôi tuyệt đối không dám trêu vào.
Thôi, mất mặt thì mất mặt vậy, Lâm Tinh nổi gi/ận còn đ/áng s/ợ hơn.
5
Thế là, vào lúc đông người nhất ở căng tin, dưới ánh mắt ra hiệu của Lâm Tinh, tôi tiến về phía Cố Bắc đang ngồi ở góc, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, dừng lại trước bàn của anh.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Bạn Cố Bắc."
Nghe thấy tiếng tôi, Cố Bắc ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
Hơi thở của tôi không kiểm soát được bỗng nghẹn lại. Tôi thề, anh ấy thực sự là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.
Tôi đứng sững người tại chỗ một cách vô dụng. Lông mày Cố Bắc như nhíu lại, anh thấp giọng nói: "Có việc gì?" Giọng trầm và chậm nhưng mang theo sự xa cách lịch sự.
Trong khi tôi còn đang do dự, ánh mắt tôi chạm phải Lâm Tinh đang đứng không xa. Cô ấy nở một nụ cười đầy ẩn ý, phát hiện tôi đang nhìn, liền giơ ngón tay thon thả chỉ nhẹ vào mắt mình.
Lâm Tinh lặng lẽ mở miệng. Tôi nhìn rõ hình miệng, cô ấy nói "Tiếp tục đi".
Cố Bắc dù đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý. Lúc này, rất nhiều người đã nhìn về phía này.
Tôi gồng mình, do dự mở miệng: "Cố... Cố Bắc, chào bạn, mình... mình là Hạ Vãn lớp 12/8."
Cố Bắc không nói gì, còn tôi không biết từ đâu dũng khí bỗng trào dâng, nói to hơn bình thường rất nhiều: "Mình thích bạn!"
Căng tin đột nhiên yên ắng lạ thường. Gò má tôi bắt đầu nóng bừng.
Đôi mắt Cố Bắc đen sâu, anh nhìn thẳng vào tôi, tay cầm dụng cụ ăn siết ch/ặt hơn.
Trong lòng tôi thầm cầu nguyện, nhanh lên, nhanh từ chối mình đi, mình muốn trốn khỏi nơi thị phi này quá.
Nhưng ngay khi mọi người đang chờ xem tôi thất bại, một giọng nói lạnh lùng vang lên, lắng nghe kỹ có lẽ còn chút căng thẳng khó giấu, anh nói: "Được."
Không kịp suy nghĩ, tôi vội nói ra câu bào chữa đã nghĩ trước: "Không... không sao đâu bạn Cố Bắc, bạn không cần... Hả? Gì cơ? Được?"
Mặt tôi đầy kinh ngạc, tôi nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi.
Nhưng Cố Bắc vốn kiệm lời nhìn tôi rất nghiêm túc lặp lại: "Được, chúng ta yêu nhau." Rồi đứng dậy.
Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh tự nhiên cầm khay ăn của tôi đặt vào vị trí bên cạnh mình.
Tôi đờ đẫn nhìn Cố Bắc. Trong ánh mắt tôi, anh chàng cao một mét tám mươi lăm không tự nhiên quay mặt đi, giơ tay chỉnh lại chiếc kính gọng bạc nửa khung, tai đỏ ửng lên một cách khả nghi.
6
Tôi và Cố Bắc yêu nhau rồi, trước sự chứng kiến của mọi người trong căng tin. Nhân vật vốn luôn không thể chạm tới trong lòng tôi, giờ đã trở thành bạn trai tôi.
Tôi nhìn khắp căng tin, Lâm Tinh vừa còn đứng đó giờ đã biến mất.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Cố Bắc lặng lẽ ăn xong cơm rồi đứng dậy đi đâu đó.
Những người xung quanh xì xào: "Bạn Cố Bắc bỏ mặc cô ấy rồi sao? Không phải hai người vừa mới yêu nhau sao?"
"Chắc bạn Cố Bắc vừa nói đùa thôi. Anh ấy là hoa khôi nam mà, sao có thể yêu con nhỏ kia được. Nó là ai tôi còn không biết, nhìn là biết không nổi tiếng rồi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vì tôi cũng nghĩ vậy. May là bạn Cố không coi đó là thật.
Nhưng vừa nghĩ thế, ngay giây phút sau, Cố Bắc đã cầm một chai sữa chua quay lại. Lặng lẽ mở nắp, đặt cạnh khay ăn của tôi.
Mọi người lại một lần nữa sửng sốt, còn tôi bất ngờ và vui mừng. Anh m/ua đúng vị tôi thích, loại tôi luôn uống sau mỗi bữa ăn.
Tôi cầm sữa chua cẩn thận uống một ngụm: "Cảm ơn bạn Cố."
Lúc này Cố Bắc đã ngồi lại cạnh tôi. Anh không tự nhiên né ánh mắt tôi, từ tai đỏ ửng cả cổ: "Nên làm thế mà."
Vừa ăn cơm, tôi vừa nghĩ, bạn Cố đang ngại ngùng sao? Không đúng, bao nhiêu buổi diễn thuyết lớn toàn trường, có thấy anh đỏ mặt đâu.
Hay là bị dị ứng? Nên mới đỏ thế? Vậy thì nghiêm trọng quá, đỏ cả cổ rồi...
Tôi nghĩ vớ vẩn thế, còn Cố Bắc thì ngồi yên lặng bên cạnh. Tôi mới dần nhận ra, anh đang đợi tôi ăn xong!
Nhận thức được điều đó, tôi vội tăng tốc, nhét đầy miệng.
Cố Bắc để ý thấy, vô thức giơ tay lên rồi dừng lại, do dự mãi rồi vẫn vỗ nhẹ vào lưng tôi: "Ăn từ từ, không cần vội."
Tôi gi/ật mình một cái. Tin đồn bạn Cố đối xử với người khác rất nghiêm khắc, tính tình cũng không tốt, những người khác trong hội học sinh đều sợ anh.
Anh nói vậy, chẳng phải đang ám chỉ tôi ăn nhanh lên sao? Vậy thì tôi sao dám để chủ tịch hội học sinh đợi mình ăn cơm, lập tức đặt khay xuống: "Mình ăn no rồi."
"Ăn no rồi? Thật không?" Cố Bắc không tin hỏi. Tôi gật đầu lia lịa với anh.
Cố Bắc nhíu mày: "Vậy uống sữa chua đi. Sau này phải ăn nhiều vào, em ăn ít quá." Nói rồi, tự nhiên cầm khay ăn của tôi và anh.
Tôi lặng lẽ theo sau Cố Bắc. Nhiều người không ngừng ném ánh mắt ngưỡng m/ộ về phía tôi. Ra đến ngoài, Cố Bắc bảo tôi đứng ở chỗ râm mát.
Tôi rất muốn nói với anh đây chỉ là một trò đùa thôi, nhưng nhìn anh rửa khay cho tôi chăm chú thế, tôi không dám.