Thanh Mai Ký

Chương 8

15/09/2025 09:13

Hơn nữa hắn đã ch*t, ch*t không còn chứng cớ, ta một mực khăng khăng hắn đã ch*t từ lâu, trải qua ngàn cay vạn đắng mới trở về được nhà, may ra có thể giữ được hôn ước với Tả Ý tiểu tướng quân.

Ta nghĩ đến đây, đứng dậy, nắm lấy con d/ao ch/ặt rau của Tuy Dương.

Lưỡi d/ao lạnh buốt, phản chiếu ánh nến leo lét trong hang, loé lên thứ ánh vàng vờn lạnh lẽo.

Ta chầm chậm tiến lại, giơ cao d/ao, nhưng nhìn gương mặt Tuy Dương, sao cũng không đành hạ thủ.

Thẩm Diệu, đừng mềm lòng, hắn vốn là kẻ th/ù b/ắt c/óc ngươi, ngươi gi*t hắn là đương nhiên.

Ta thầm niệm trong lòng, giơ d/ao lên nhưng lưỡi d/ao cứ dùng dằng không đ/âm xuống được.

Đột nhiên, một trận gió núi ào tới, ngọn nến chập chờn, bóng đen nhảy múa, khiến ta gi/ật mình, con d/ao trong tay rơi xuống đất loảng xoảng.

Ta không còn can đảm nhặt lại con d/ao ấy, chỉ lùi dần ra phía sau, cầm ngọn nến bước ra khỏi hang.

Bên ngoài đen kịt, gió núi gào thét vi vút, thổi đến toát cả mồ hôi lạnh.

Ta cầm nến quan sát xung quanh, phát hiện miệng hang trơ trọi, không có gì để bám víu.

Than ôi, biết làm sao thoát được đây, đúng là lên trời không cửa xuống đất không đường.

Ta ngồi trên tảng đ/á trước cửa hang, càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng tuyệt vọng, không kìm được bật khóc nức nở.

Tuy Dương ơi Tuy Dương, ta Thẩm Diệu đối đãi với ngươi không bạc, cớ sao ngươi lại hại ta thế này!

Lãnh Châu Châu muốn làm hoàng hậu, ai nấy đều dựa vào bản lĩnh, cớ chi lại liên lụy đến ta!

Ta chỉ muốn yên ổn qua ngày, bình yên đến già, rốt cuộc đã đắc tội với ai?

Đang khóc thảm thiết, bỗng nghe vài tiếng động, ta vội co người, nín bặt tiếng khóc.

Ch*t chửa, đừng để Tuy Dương tỉnh dậy.

Ta lừa hắn đã có th/ai, không thể thành thân, đối với hắn đã thành vô dụng,

lại thấy ta không chăm sóc, mặc hắn sống ch*t, nếu hắn h/ận ta, ra tay hại ta thì sao?

Hơn nữa, vừa rồi ta định gi*t hắn, con d/ao rơi còn chưa kịp nhặt.

Càng nghĩ càng sợ, vội thổi tắt nến, nép sát vách núi.

Tuy Dương võ công cao cường, ta đâu địch nổi, nếu hắn muốn gi*t, thà ta nhảy xuống vực còn hơn.

Vực sâu thăm thẳm này, ngã xuống ắt nát thây, mặt mũi không còn nguyên hình.

Ch*t như thế, Tuy Dương không thể lấy th* th/ể ta làm trò, cha mẹ không bị liên lụy.

Hơn nữa, cha mẹ không biết hung tin, trong lòng vẫn còn hi vọng, sẽ không tìm đến cái ch*t.

Chờ mãi không thấy động tĩnh, tưởng mình đa nghi, ta từ từ bước lại, định vào hang xem thử.

Nào ngờ vừa đến nơi, một bóng m/a lẹ như chớp vụt tới.

Ta định quay người nhảy xuống vực, nhưng bị một sợi roj mềm quấn ch/ặt, lôi vào cửa hang.

“Nương tử, trời tối đường trơn, cẩn thận đấy.”

Giọng nói trầm ấm mà khoáng đạt vang lên, nghe dịu dàng lạ thường.

Hắn gọi ta “nương tử”, giọng quen quen, chẳng mấy chốc ta đã nhận ra người đến.

Ta vừa mừng vừa tủi, trong lòng sôi sục, suýt nữa lại rơi lệ.

“Tả Ý tiểu tướng quân?”

Người kia không đáp ngay, lát sau, ngọn lửa bùng lên x/é toang màn đêm.

Hóa ra, người này vừa mồi lửa.

Ánh lửa loang đến gương mặt, ta nhìn kỹ x/á/c nhận là Tả Ý, bỗng dưng cảm thấy ấm ức, nước mắt lăn dài.

Tả Ý một tay cầm hộp quẹt, tay kia thu roj, gương mặt tuấn tú hiện vẻ bối rối, nhưng vẫn gãi đầu gãi tai, cẩn trọng lên tiếng:

“Nương tử, bình thường lành lặn, sao bỗng khóc? Hay tại vừa roj quấn làm đ/au?”

“Ấy, tại hạ không cố ý, xin nương tử đừng gi/ận.”

Thấy chàng vẻ mặt lúng túng, sốt ruột đến mức gãi đầu gãi tai, chẳng giống chút nào vị tướng trẻ oai phong.

Trong phút chốc, ta thấy buồn cười, quên cả khóc, bật ra tiếng cười “phụt” không đúng lúc.

Cười xong mới biết thất lễ, vội bụm miệng, mắt láo liên nhìn tr/ộm.

Tả Ý cầm đuốc tiến lại, miệng lẩm bẩm điều gì, ta nghe không rõ, đành đứng chờ, vểnh tai lắng nghe.

“Trước đây Lưu tham tướng nói, mỹ nhân rơi lệ khiến lòng đ/au như c/ắt, ta chẳng tin. Nay xem ra, Lưu tham tướng quả không sai.”

Nghe rõ lời tự nói của chàng, lại thấy vẻ mặt sáng rỡ, ta bỗng thấy mặt nóng bừng.

Mỹ nhân rơi lệ? Là ta ư?

Hừm, hừm, mỹ nhân thì chưa dám nhận, chỉ là khuôn mặt ưa nhìn thôi.

“Nương tử, để ta xem xét xung quanh, rồi đưa nàng xuống núi.”

Tả Ý đứng nghiêm trang trước mặt, đôi mắt trong veo chỉ phản chiếu mỗi bóng ta.

Nghe chàng muốn đi tuần tra, ta lo hắn phát hiện Tuy Dương, vội vàng nắm lấy tay áo chàng.

“Tả tiểu tướng quân, thiếp sợ lắm, ta đi ngay đi thôi.”

Tả Ý mỉm cười, đưa tay định vỗ về lại rụt lại, giọng chân thành:

“Nương tử, lúc leo lên đây ta đã nghe thấy hơi thở trong hang. Kẻ kia phải xử lý, kẻo làm tổn hại thanh danh nương tử.”

“Nhưng nương tử yên tâm. Võ công của ta cũng tạm được, đối phó bọn tiểu mao đủ dư.”

Nghe vậy ta gi/ật mình, không ngờ Tả Ý tế nhị đến thế, không những không chê bai lại còn lo cho danh tiết của ta.

“Tả tiểu tướng quân, thiếp bị bắt đi mấy ngày, ngài không gh/ét thiếp ô uế sao?”

Tả Ý gãi đầu, mặt hiện vẻ áy náy, lúng túng đáp:

“Nàng bị b/ắt c/óc đâu phải lỗi của nàng, là lỗi của kẻ b/ắt c/óc.

Thực ra cũng tại ta, không cẩn thận trúng kế giặc, không kịp c/ứu nàng, để nàng chịu khổ oan.”

Nói đến đây, chàng đứng thẳng người, chắp tay thi lễ:

“Nương tử, là phu quân này có lỗi. Mong nàng lượng thứ.”

Ta chưa từng nghĩ Tả Ý lại nghĩ như vậy, đứng sững người, không biết phải ứng xử thế nào.

Theo lẽ thường, Tả Ý đến c/ứu vốn là chuyện tốt lành.

Nhưng ta đã nói dối chàng.

Thực lòng mà nói, Tả Ý không nghi ngờ ta, lại còn áy náy vì không c/ứu được ta kịp thời, đã là điều hiếm có.

Nhưng ta chưa từng tiếp xúc với chàng, chỉ nghe đồn đại, nên dù chàng tốt thế, vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Phạm Quy Đắm Say

Chương 26
Tôi và nam thần cùng phòng, Lục Lăng, lén lút yêu nhau. Sau đó, hắn ta vừa gặp em gái tôi đã trúng tiếng sét ái tình. Lục Lăng dứt khoát xóa hết liên lạc, lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Tôi không phải gay, cũng chưa từng thích cậu. Chỉ coi cậu là trò tiêu khiển thôi, đừng ảo tưởng." Sợ tôi quấy rối, hắn còn cố tình ghép đôi tôi với Tần Tống, thằng bạn thẳng như đòn gánh của hắn. Vừa cười khẩy vừa buông lời mỉa mai: "Thử 'uốn cong' nó đi, biết đâu được?" Nhưng hình như... Tôi chẳng cần cố gắng nhiều lắm. Tay bạn "cực thẳng" đó tự nhiên... cong quẹo. Hôm đó, Lục Lăng bắt gặp chúng tôi hôn nhau, phát điên vung nắm đấm thẳng vào mặt Tống Đàm. "Mày bảo mày không thích đàn ông, tao mới yên tâm giới thiệu mày cho cậu ấy." "Mày dám hôn người của tao?! Mày nghĩ mày là ai?"
210.79 K
4 Hoài Lạc Chương 19
5 Con Gái Trở Về Chương 22
11 Ân Trường Thọ Chương 23
12 TIỆM ÂM XƯNG Chương 19.

Mới cập nhật

Xem thêm