Bố chẳng học kém sao?

11

Phó vừa tắm xong bước ra, hớn hở ngẩng lên, ngay sau đó thất vọng thu cười dần trở nên bi/ến th/ái.

Tưởng rằng sẽ được ngắm cảnh mỹ nam xuất tắm, nào ngờ chàng trai kia quấn kín mít chân, thiếu khẩu trang che mặt.

Anh ta gằn ho khan tiếng, cửa dám bước vào.

"Trong sấy, đi."

Tôi ngoan ngoãn đồng ý, lúc oánh oang kêu đ/au rồi ngước đầy mong đợi.

"Thầy giúp nhé?"

Phó bước lấy sấy.

Ngón thon dài của luồn qua từng động tác dịu dàng thận trọng.

Tiếng ve cùng gội vương vấn xung quanh khiến buồn rũ rượi.

"Đánh tốt."

Giọng đỉnh vang lên, nghe rõ, ngửa cổ hỏi lại.

Anh nhàng tư thế lặp lần nữa, còn thêm đ/á/nh dễ bị thương, tốt sức khỏe, hơn trưởng bối, đ/á/nh sẽ ảnh hưởng x/ấu Nhất Tân.

Đáng yêu ch*t được.

Tôi phát hiện, những lẩm bẩm của lực gây nghiện.

Giọng nhanh chậm, ràng mạch lạc, khó gh/ét nổi.

Nhắc kiểm tra đạt điểm đối lúc nãy.

"Thầy mãi chưa kịp học lực của Nhất thế nào?"

Phó tắt sấy, lấy sổ tay, dường như chuẩn bị thảo sâu thành học của tôi.

Anh đưa sổ, trong đó trang ghi chép tình hình cơ bản gia đình của Nhất Tân.

"Vương Nhất giỏi toán, tổ tự nhiên khá, tiếng ngữ văn cần cố gắng thêm."

Nhìn điểm số ghi trong sổ - tiếng 12, ngữ văn 21, suýt ngất xỉu.

Thi lực may rủi được từng điểm, rốt cuộc làm thế nào đạt thành này?

"Thầy giờ làm sao?" Tôi sốt ruột hỏi.

Trong ký ức, bằng đỗ đại học chẳng lẽ này?

Về phương diện học tập, cuối cùng tìm được uy tín của nhà to hẳn lên.

Anh hiện tại vừa trung điểm, vừa thể tham gia thi toán cộng điểm.

Tôi đồng ý ngay.

"Thầy yên tâm, ở đây, chúng ta nhất song song vừa điểm vừa lo thi đấu."

Hồi năm cuối ba, thành kém, ép học thêm, cuối cùng may mắn đỗ đại học.

Giờ lúc b/áo th/ù (gạch bỏ), báo đền ơn.

Chuyện yêu đương sớm, đừng nghĩ nữa.

với mẹ được.

Mẹ học giỏi.

Hai người chăm học hành chẳng tốt sao?

Sau sẽ đỡ được nhiêu bữa ăn mèn với dưa chua?

Phó vui, sáng long lanh, chìm đắm trong niềm dạy học.

Thấy vui, vui, mông dịch gần rồi chụt hôn khóe miệng anh.

"Thầy dạy nhé?"

Phó đờ như tượng, phút sau vẫn bất động.

Tôi gọi: Phó."

Anh chớp cái, ngây ngốc rồi tức đẩy ngã nhào phắt dậy chạy thẳng ngủ.

"Xoẹt..."

Ngón chân lỡ đ/á bàn trà.

Nghe tiếng động, ánh chút áy náy, đó biết nên ở.

Tôi chân vẫy tay: "Anh chạy đi, cần lo em."

Sắc tựa lưỡi d/ao, haizz.

12

Phó sự lưng chạy ngủ.

Lòng lạnh, chẳng buồn chân nữa, ngửa cổ trần nhà đ/á/nh xem hôn vừa rồi trong lòng mức tội tày nào.

Chưa kịp nghĩ ngợi ràng, bước ra, theo hộp c/ứu thương.

Anh đặt hộp bàn, bảo dùng cao chân.

Tôi chằm gương đỏ lừ của anh: vai đ/au, tự làm sao giờ?"

Nếu trêu đùa thêm, sợ chịu nổi, trêu kìm được.

Anh đờ đẫn nắm ch/ặt, thể đưa trả vấn đặt ra.

Tôi nhếch miệng cười: chút thôi thầy tự làm được, cảm ơn anh."

Vẫn thể ép người ta quá, thỏ còn người, chú thỏ nhỏ cần dụ dỗ từ.

Anh buông lỏng nắm tay, thở phào nhõm, dặn hơ nóng lòng bàn trước khi xoa.

Tôi ngại phiền phức, lười động động chân.

"Thực bôi sao, mấy thôi."

Nhưng kiên quyết, ánh như muốn nếu chịu sẽ cứ thế chằm.

Tôi đương nhiên nhận, hơi buồn hơn mai đều họp huynh.

Vì vậy đành thỏa hiệp, kéo cổ áo xuống lộ vai trái.

Phó tức người, hấp chạy nữa.

Xoa xong, gõ cửa anh: ở đâu?"

Phó mở cửa, ôm chiếc gối.

Anh kính, càng thêm đẹp.

"Em này."

Ánh vượt qua người anh, chiếc quạt đang chiếc chiếu trúc trên giường.

Anh chỗ mát mẻ còn mình sofa.

"Thầy quạt, chiếu, sẽ nóng."

Phó sao, nghiêng người ra.

Tôi kéo trải chiếu dưới trong đi."

Anh chịu, tiện.

Tôi cam đoan sẽ cái, cách xa mét.

Anh vàng giải thích ý đó.

được nhiều sao?" Tôi nghiêng trêu chọc.

Phó nín thở, miệng mãi thốt lời.

Đối với đứa l/ưu m/a/nh như lẽ chưa từng giờ.

Cuối cùng, vẫn trải chiếu, chiếu trúc anh.

Tháng năm chưa quá oi bức, chiếc quạt chầm chậm.

Tôi chống cằm bên mép giường ngắm gương càng càng đẹp trai.

Anh trải chiếu ở vị trí xa nhất cách giường, với giường tới.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm