trừng ra ý nếu dám một chữ "không" sẽ lập tức ném ra nhà. Tôi lầm bầm, ấp ấp úng buổi, đành cứng nhận. "Nuôi, con nuôi." nào phải nuôi con, chính là nuôi ông nội tổ...

16

Tối hôm đó, hai bà cháu đợi lúc mặt trời vẫn thấy bóng dáng đâu. nhằn học biết ngay, lấy bát để phần canh đầy đủ. Đợi bà say, cầm cây chổi bà từng dọa ra ngồi trước cổng. Tôi quyết xem thằng rốt cuộc giờ mới về.

Kết quả đợi được bố, gặp gấu phì điếu th/uốc. còn mang vết thương trên trán. Tôi lẽ cầm chổi "Các muốn gì?"

Tên bảo đi chúng, nếu sẽ xông vào phá tanh bành nơi này. già yếu nổi dọa, đặt chổi xuống, ngẩng cao ra "Dẫn đường đi."

Thực ra trong lòng hoảng như gà mắc tóc, hối h/ận hôm ra mạnh. dẫn con hẻm quanh co, góc tối liền túm ch/ặt hai vứt điếu th/uốc vỗ vào mặt tôi: "Hôm đ/á/nh thua ai à? cho tao xem?"

Tôi răng nở nụ nịnh bợ: "Đại ca, em xin lỗi."

Hắn từ chân ánh d/âm đãng: cần xin lỗi. Em phục vụ anh em một đêm, coi như xóa n/ợ." Mấy còn khoái trá.

Tôi sững người, rồi càng thêm nịu, liếc đưa tình: "Chuyện nhỏ mà, đại ca sớm." ngỡ ngàng trước thái độ dễ dãi tôi.

Tôi thượng phong, giả the thé "các xin thả ra. do dự nhưng vẫn buông lỏng chân. Tôi áp sát đàn, hai vòng cánh "Chỗ tối quá, em sợ Mình ra nghỉ đi mà~"

Hắn mềm nhũn trước điệu mẫn dắt ra hẻm: "Biết nghe lời sớm đỡ phải động thủ. em gái mềm mại thương thì anh xót lắm." Bàn dơ bẩn định sờ soạng né khéo.

Trong hẻm tanh, thi thoảng văng vẳng tiếng sủa. Khi ra đèn đường, ch/ặt bước: "Em biết ảo thuật này." Tôi tới trước, ngón lướt nhẹ ng/ực hắn. Đang lúc mất giác, co đ/á/nh mạnh vào hiểm: "Cùi thần thánh!"

Tiếng thét thiên động địa vang lên, xóm sủa vang. Tôi bỏ chạy. theo. Gió ù ù bên tai, mồ hôi ướt đẫm lưng Tầm mờ dần nhưng dám dừng. Đến góc hẻm, định lau mồ hôi đã đ/âm sầm vào bóng trắng, hai ngã dúi dụi.

Tôi ngồi dậy ôm đầu, thấy bọn kịp. kỹ: Bố đang cách đó một mét, tròn mắt: "Mẹ?"

Thấy bố, nước ứa "Bố! Hu hu..."

Hắn nhíu mày gần: "Mẹ ai b/ắt n/ạt không?"

Chân lao vào lòng khóc nức nở.

"Hu hu..." Con đếch phải mày đâu.

Hồi nhỏ thường trốn trong lòng khóc, ông luôn ru. Giờ bàn ấm áp vẫn lưng tôi: "Mẹ, hình như đ/âm ngất rồi."

17

Hai con đưa bệ/nh viện. Bác liếc mắt: "May mà sớm, say mất rồi." Hóa ra Lý chỉ... quên. Bố gãi hiểu sao thế. Tôi lùi quầng thâm - ai ngờ trêu xíu mà trắng đêm.

Để nghi ngờ, dám tiết Lý. Hai con cõng nhà. Suốt đường đi, vị giáo viên lượng vẫn say sưa Về nơi, bà đ/á/nh liếc Lý trên giường tôi: "Chồng mày đấy?"

Đúng lúc đi vắng, đành đầu: "Ừ."

Bà lẩm bẩm: "Hoa lài bãi cứt", rồi tủ "Còn dự phòng đấy."

Khi vào phòng, đang xếp bên cạnh Lý. Vừa xong, ôm chiếu cửa nhíu mày. Tôi nhanh trí đang lấy cho hắn. Bố khăng khăng bảo sang phòng ngủ, còn trông thầy.

Đang giằng co, lợi dụng đẩy ra cửa, nhanh khóa trái Bố cửa gấp gáp: "Mẹ đừng Phó!"

Vốn dĩ còn thẹn, lo cho danh tiếng Nhưng nghe câu này...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm