“Nếu một đó, con rơi cảnh khốn khó, con hối h/ận định hôm nay không?”
Bố nghe xong im lặng, mon men vòng tay qua vai ông.
“Con thường thích những chàng thông minh hiểu chứ?”
Ông mắt, đứng dậy đi nhà nói: “Lắm mồm, thì học.”
Đi được vài bước hậm hực thêm câu: “Lưu Tị chắc chắn sẽ cười tao sách!”
Tôi vẹo hét theo: “Này, hành chăm ngầu lắm nhé!”
Cánh cửa đóng sầm đáp lời.
Tôi ngùng xoay lại, đột kêu răng Đau đến mức hít hà, tay lấy tay bên cạnh.
Anh hỏi sao vậy.
Một tay ôm cổ, giọt nước mắt cá sấu vì đ/au rơi đ/á/nh tạch xuống mu bàn tay anh.
Phó gi/ật mình, tay đỡ lấy tôi, nhẹ nhàng bóp.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh mắt liếc nhìn sắc anh.
Thầy nhíu mày, ánh mắt chút dịu không nghiêm nghị trước.
Trong lòng mưa thấm đất, hoa nở rộ từ tim đến khóe mắt, cuối cùng bung nở nơi môi.
Phó một lúc, cười ngớ ngẩn, từ từ tay về.
Tôi ôm chầm lấy anh, dúi đầu ng/ực.
“Thầy Phó, em thích thầy lắm.”
21
Thầy không chịu tỏ tình, đỏ rồi đi bố bàn thêm.
Tôi thang trong sân, bị bà nội m/ắng vì ăn không ngồi ki/ếm việc kẻo không tiền đóng sinh hoạt phí.
Lòng thòng cả buổi sáng chẳng nhặt được xu nào, không xin được việc.
Không CMND, ngay cả thu ngân quán ăn không tuyển.
Gần trưa, tính nhà ăn cơm, liếm que rẽ ngõ thì một đôi nam nữ đang hôn nhau trong ngõ c/ụt.
Cô chàng cao hơn mình tường mà hôn.
Chà chà.
Tôi cắn mạnh que răng ê buốt, bất giác “xì xà” kêu lên.
Đôi kia gi/ật mình lại.
Định chuồn, nhìn rõ thì chân đất.
“Mẹ, ơi!”
Đúng đẹp trời, đi gặp mình tứ lạ, mà anh chày đẹp ngang bố.
Bỗng đầu bố phủ màu xanh ngắt...
Mẹ ngạc nhiên, lúng túng gọi “dì”.
Tôi nửa que phân vân không biết nên đi hay ở.
Chàng gi/ật tay tôi, ném “đừng nữa” rồi bỏ đi.
Ồ, bị đ/á trước con này.
Khi anh ta đi ngang, suýt níu vấn xem gì không xứng.
Chợt nhận sai sai, định theo, chặn lại.
“Lưu Tị! Mày dám yêu sớm hả?”
Yêu sớm đành, không bố tôi.
Hóa ra, bố bến đỗ dự phòng của mẹ.
Trước ông đầu, từ áo trắng đến váy cưới, tin lời ông hết cỡ.
Mẹ dài: “Dì ơi, 19 tuổi yêu phạm pháp đâu?”
Ủa, không biết tuổi hơn bố.
“Nhưng... đang cấp ba, chuyên tâm hành chứ.” gượng gạo đáp.
Cô cười nhạt, nói rồi.
Tôi tưởng bố cùng lớp, hóa trên bố một khóa, thi học.
Thế thì càng chứ.
Tôi kéo nhà ké lớp phụ đạo của bố, miễn phí.
Bảo thất thì đỗ đạt, chẳng nghe, một tháng thì gì.
Mẹ né người, theo hướng chàng đi.
Như năm xưa bỏ bố con tôi.
Nhìn bóng ấy, mờ nhạt hiện rõ ràng.
Hồi nhỏ, bố con sống trong khu tập thể.
Bố khởi vất vả, sớm hôm rộn, gửi cho xóm trông hộ.
Những buổi trưa thường lắc đầu nói: “Trẻ mà một nuôi con, tội nghiệp.”
Họ Vương Nhất đối xử Lưu Tị thế, ngờ ta đ/á, yêu cũ liền bỏ chồng con theo đi nước ngoài.
22
Hóa ra, ruồng bỏ bố con tôi.
Ký ùa thác đổ, những tháng khó con nương tựa nhau hiện rõ mồn một.
Bố mẹ, hẳn rất vất vả.
Từ đó, ngày dán mắt theo dõi bố, việc, nhà nhìn ông chằm.
Bố sợ hãi trước ánh mắt soi mói, đều đặn tan thêm tiếng Lý.
Cuối tuần ở nhà chờ thầy giáo tới dạy.
Phải nói đúng định toán, ai ngờ anh nhất ôn đều các môn cho bố.