Cô chân lấy chiếc bát trên tủ, mãi ta đứng sau cô, vươn tay dài đỉnh đầu cô, dễ dàng lấy bát xuống đưa cô. "Thấp bé mà cao thế?"
Anh ta nhịn châm chọc, quay cả nhiên cứng đờ.
Mặt vô đụng vào ng/ực cơ áp sát. có xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, cùng khuôn hơi hồng.
Trong chốc tim đ/ập cảm giác mãnh liệt hôn trào dâng.
"Nguyễn Ng/u."
"Ừm."
"Chúng ta..." nhẹ nhàng tay lên, chạm vào tóc thì tiếng chuông thoại bất ngờ vang lên.
Hai lập tức lùi khí ngượng ngùng.
"Em... ra nghe thoại nhé?" biết định gì, cảm tim đ/ập nhanh, có chút bối rối.
"Ừ." Trường bỗng chốc mất hết hứng.
Nguyễn vội khỏi bếp.
Cuộc gọi từ Thuật.
"Alo."
"Em có tiện xuống chút không? mang chút đồ ăn."
"Bây liếc Trường bếp, vô cớ cảm áy náy.
"Ừ, nay hỏi tối gì, bảo mì gói. nghĩ vậy đủ dinh dưỡng, m/ua chút đồ em, xuống lấy nhé?"
Nguyễn nhất thời biết phản ứng nào.
Hôm nay đúng đã trả Thuật rằng mình sẽ mì gói, ngờ tới tận nơi mang đồ cô.
Cô cảm có lỗi.
Anh thật đáo. Nhưng luôn cảm mình đền tốt bụng đó.
Nhưng giờ đã tới lầu rồi, xuống lấy phải.
"Vâng, cảm ơn cúp máy thì Trường biết từ nào đã đứng sau cô.
Cô áy náy nắm ch/ặt thoại.
"Em ra chút." nhỏ.
"Làm Trường bưng đĩa tôm đi ngang cô, chút biểu cảm.
"Đi lấy đồ."
Cố Trường gì, ngồi xuống bàn ăn, đầu cô. Thuật?"
Nghe hai từ bất giác rùng mình.
Không hiểu sao, cảnh tượng giống Trường đang thẩm vấn cô.
"Ừm." nhỏ đến gần nghe thấy.
Cô lén liếc biểu cảm đổi, thở nhẹ nhõm.
"Em hỏi.
Cô có Thuật không? Nhớ khoảng thời gian qua, nhiều thì đến mức, đúng gh/ét ấy. gần gũi khiến cảm thoải mái, dễ chịu.
"Không mà m/ập mờ Trường nén tính nóng, bề tỏ ra hờ hững tâm, sát phản ứng cô.
Cô Thuật, ra đó.
Cô ngốc hay đều hiện trên mặt.
Nhưng chắc lắm, vì lần Thuật đưa về, tươi.
Nụ ngọt ngào vì đàn ông khác, khiến bực bội, khó chịu khắp người.
Vì Không thích, vậy? Còn ở cùng chưa từng cười.
Lần đầu tiên cảm thất bại. Vốn nghĩ ngốc cô, cần quay vẫy vẫy ngón tay, sẽ tới bám lấy anh. Nhưng quay đàn ông khác.
Có nghĩ, phụ nữ vậy cần được. Thế hoàn thành án sớm Mỹ, kiềm chế bản thân, đêm nào xuống đợi cô, rồi giả cờ cô, mặt.
Như nay, suy nghĩ lâu, cùng quyết định chủ hơn, đến gần cô, thiết cái Thuật đó.
Đến giờ, hiểu, cục diện này?
Nguyễn hơi bị kích bởi anh. Bất kỳ có phán xét cách làm đúng, duy Trường có tư cách.
Anh chứ, từng đối xử nào, giờ trỏ cuộc sống riêng tư cô.
"Đôi khi, sống ngày cần hai phải nhau thoải mái ở trọng. sống khổ rồi, nào phải nâng niu khác, vọng ngày nào đó nâng niu." Nói xong quay đi ngoảnh bước ra khỏi cửa chính.
Suốt đường đi, hiểu tại đến giờ, mình dễ bị ảnh hưởng.
Khi Thuật, nỗi bực tức lòng tan biến.
"Trần Thuật, lỗi nhận lấy túi đồ lớn đưa cho, ấm, ràng m/ua.
"Ngốc à, nhiên lỗi?" Thuật hỏi.
"Em cảm tốt được.
Dù gi/ận Trường đứng ra đó cô, lòng hiểu rõ, bản vậy đúng.
Cô d/ao nhận tốt bụng đàn ông khác, vì ta tốt mà tận hưởng m/ập mờ, cảm tội lỗi.
"Anh khiến có nặng à?" Thuật cẩn thận hỏi.
"Trần Thuật, đi du lịch đi bạn đi." cùng đưa ra câu trả lời, im lặng rồi thêm, "Dù cảm ơn anh."
Trần Thuật ngẩn nói: "Ừ... đừng có nặng gì, thật ra luôn có Nếu ngại, sẽ gái."
Anh ngốc, biết ý cảm ơn gì.
Anh đã phần nào biết câu trả lời, lòng có cùng thừa nhận thật này.
"Vâng."
Nguyễn do chào tạm cầm đồ nhà.
Về đến nhà, Trường đã ở đó.
Đĩa tôm dùng đĩa bốc khói.
Nguyễn ngồi xuống, chậm rãi tôm, hiểu rơi mắt.
Cô nghĩ, bản mình thật kẻ tồi tệ.