Người bước đi khập khiễng, tuy mức lảo đảo vô lo lắng.
Dáng đi như thế, vẫn không rời khỏi mặt ánh điềm hàng ngày giờ lạ thường.
Khương chờ được khen ngợi.
Sau bao cuối cửa thang máy. tầng mấy, lắc đầu, lúc lâu nói hai chữ: "Để anh".
Rồi người cao mét tám cúi người, chằm chằm bảng tầng hồi lâu, cuối tìm mình ấn xuống.
Trong không kín của thang máy, hai người họ.
Sở dựa người thành thang máy, bắt chằm chằm Điềm. Từ lúc taxi dưới chân thang máy, như đã quen ánh hiện hữu mạnh mẽ của người này.
Đến trước cửa dựa trước, bắt bước khăn tiếp theo - mã.
Người dựa vân là nào, cười ngẩn, mặt nghiêm nghị hàng ngày giờ sáng như bầu trời quang đãng.
Sắc mặt vẫn dấu tan gáy dựa người lảo đảo đường, chiếc cà vạt đen họa tiết kín tóc trước trán rối bời.
Khương thở dài, cầm người định từng khóa.
Với đó là việc cầm ta, Bách, đó là nắm là người đã nặng chân liền trượt dọc theo phịch đất. lưng dựa chân duỗi thẳng, chân gối, bàn nắm ch/ặt của hai người.
Khương hành ngột này của làm người, khoảnh khắc giữa việc hay mã cửa, chọn ngay phương án sau. Thế là giả vờ không ánh của người dưới đất, cầm bắt mã.
"Chưa thiết lập vân tay, vui nhập mã chữ số."
Khương mình n/ổ tung.
Làm thể được chữ từ miệng của chú chó lớn ngẩn, thần trí mê này đây!?
Giờ đây không phân biệt nổi hai mà!
32
Khương đành xổm xuống, ngang tầm người dưới đất. Cô vẻ say khướt của tự bản thân.
Khương Tiểu Điềm! Cô nhất định làm qua là thôi mà! Có ngàn cách! Thành công trước mắt!
Cô suy nghĩ lúc, vừa định miệng thì người mạnh lòng.
Trong mắt, tim đ/ập như trống đ/á/nh.
Cằm người đặt người như được khảm anh.
Mùi tuyết rư/ợu hòa choáng váng.
Lúc nãy khi cầm đã phát hiện nhiệt rất cao, dường như sốt.
Lúc này áp sát từ người bao bọc lấy mặt bừng.
Nuốt nước bọt, dùng hai đẩy Bách, được khoảng cách nhỏ. Nhưng người không hiểu cúi thở của hai người đan xen nhau.
Khương càng thở hơn.
Cô đặt người gạt bỏ những suy nghĩ linh thẳng hỏi: "Sở Bách, nhận em là ai không?"
Người cười gật đầu.
Tốt, vẫn nhận người.
"Câu thứ hai, mã nhà là gì?"
Sở giơ đặt gáy Điềm, gi/ật mình vì từ bàn đặt trở nên mềm nhũn.
Với dịu dàng không thể chối từ, hơn, thì thầm bên tai —
10 09 01
Vốn đã rư/ợu, giọng mang theo ba phần khàn giờ ý nói như chia sẻ tai mình bừng.
Cô không dám trì hoãn thêm, đẩy ra, nhập mã cửa, mạch hoàn thành.
33
Tốn rất nhiều sức người to lớn mất khả đi phòng ngủ, giờ mình thể ăn mười tô mì gói.
Cô người giường, băn khoăn giày đen chân anh.
Người bên giường nhíu mày cà vạt, thở dài, mình chính là T/át trần, cúi người tháo cà vạt.
Người cười cô.
Bất đưa trán, ôm hy vọng "Tự cởi giày nằm ngay ngắn được không?"
Người phản ứng lúc gật đầu, tự cởi giày.
Dành phần lớn thời cởi giày chân, nằm phịch giường, nhắm từ từ di chuyển chân giường.
Cuối an trí được anh.
Khương mình như vừa đi Tây thiên thỉ kinh.
Cô chăn Bách, bên giường thả lỏng óc.
Đây là tiên phòng của người ngoài Lục Thiên, hay nói hơn là nhà của ông.
Khiến bất là, nhà không phải kiểu phối màu đen trắng xám lạnh lẽo tiêu chuẩn, mà là những sắc độ đậm nhạt nhau, tràn đầy sức sống, hòa hợp tại không gian.
Phòng của cửa sổ kính lớn, tầng cao, sáng sớm ngắm cảnh chắc khá tuyệt.
Khương nghỉ ngơi lát, liếc người nằm giường đã mất ý thức, nhiên nảy sinh mấy phần hào quang mẫu tính, lúc say giống như cậu ấm ngốc nghếch nhà địa chủ.
Cô vừa định dậy, bỗng nhiên giường, khung ảnh là hình vừa quen vừa lạ.
Góc dưới bên phải ảnh ghi thời — 2010.09.01
Đây là mười trước khi diễn thuyết tại trường cấp hai cũ?
10 09 01
Giọng nói nhỏ lúc người nói mã nhà vang bên tai.
Cái này... Bách.