Thái tử phi, Thái tử phi, quả là một vị Thái tử phi.
Không trách Hoắc Thời Khải nhất định phải cưới con gái nhà họ Tần.
Theo quốc pháp nước ta, nếu Hoàng đế băng hà, các phi tần không sinh nở đều phải bồi táng. Nhưng đến lúc đó, người phải theo hầu dưới suối vàng sẽ là con gái nhà họ Tần, hay là nàng Tần Thư D/ao này?
Đợi đến khi Thái tử đăng cơ, nếu ta và Tần Thư D/ao đổi vị trí cho nhau...
Lúc ấy thiên hạ đã thuộc về Hoắc Thời Khải, lẽ nào còn có người vì kẻ vô danh như ta minh oan?
Nghĩ thông mọi chuyện, ta bỗng nhịn không được bật cười.
Không hay biết gì, nước mắt đã lăn dài trên má.
- Nương nương, ngài không sao chứ?
Kiều Thất lo lắng bước tới đỡ ta.
- Không hề gì, chỉ là nghĩ thông vài chuyện.
Ta dùng đầu ngón tay lau khóe mắt. Cha con một đời, ơn sinh dưỡng, nói ra cũng hơi do dự không biết nên ra tay thế nào. Xem ra ta đã lo xa quá rồi.
- Kiều Thất, ngày thường ngươi phải để ý Tử Đại, hễ phát hiện bất thường lập tức báo lại.
- Tuân lệnh.
18.
- Nương nương, Thái tử thân chọn hai tấm vân cẩm, bảo may cho nương nương hai bộ y phục để dự yến tiệc cuối năm. Nương nương tốt như vậy, trước đây Thái tử ít lui tới, thiếp còn tưởng Thái tử không ưa nương nương, hóa ra trong lòng vẫn luôn nhớ đến ta.
Tử Uyên nói đến đây mắt đã đỏ hoe, thật lòng mừng thay cho ta.
- Thôi được, đã là Thái tử ban tặng thì tìm mấy thợ may giỏi nhất, may thành hai bộ thật lộng lẫy, đừng phụ ý tốt của Thái tử.
Ta nhìn bước chân vui vẻ của Tử Uyên, cùng Kiều Thất hiểu ý liếc nhau.
Vô sự hiến ân cần - đây không phải phong cách của Hoắc Thời Khải.
- Dụ Vương bên đó mọi việc thuận lợi chứ? Thái tử có phát hiện gì không?
Hoắc Thời Khải sớm được lập làm Thái tử, tự cho mình vững như kiềng ba chân, thường ngày cư xử kiêu ngạo. Cứ tìm mấy chuyện vặt vãnh, cách vài ngày lại dâng tấu chương. Tuy không lay chuyển được vị trí Trung cung, nhưng cũng gieo vào lòng Hoàng thượng và quần thần hạt mầm bất mãn, để họ biết vị Thái tử này cũng chỉ tầm thường.
- Nương nương yên tâm, những tấu chương đó đều do Ngự sử đài viết, liên quan gì đến Dụ Vương. Nương nương ở tận Đông Cung, lại càng chẳng dính dáng.
Kiều Thất cười ranh mãnh, làm bộ ngây thơ nhìn ta.
- Ừ.
Ta khẽ gật đầu.
- Danh sách ta sao chép lần trước Dụ Vương đã nhận được chưa?
Hai năm nay ta luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiền thuận, với Hoắc Thời Khải cũng giữ lễ tương kính như tân.
Có lẽ trong mắt hắn, ta chỉ là một khuê nữ không có kiến thức, nên không đề phòng. Điều này thật tiện cho ta.
- Đã sai người theo danh sách đi điều tra, chờ vài ngày nữa sẽ có tin.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Bao che cho thuộc hạ ứ/c hi*p bách tính, chiếm đoạt điền trang, còn gây ra mười mấy nhân mạng. Tin này mà lộ ra, đủ khiến Hoắc Thời Khải đ/au đầu một phen.
- Nương nương, bên ngoài có người.
Đang định nói thêm, Kiều Thất đột nhiên ra hiệu im lặng, thì thầm bên tai.
Chỉ thấy Kiều Thất nhẹ nhàng đi đến cửa phòng, đột ngột mở toang. Tử Đại không kịp đứng vững, ngã lăn vào trong.
- Ngươi lén lút làm gì ở đây?
Tử Đại thoáng lộ vẻ hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh.
- Ai lén lút? Thiếp vừa định gõ cửa thì ngươi đã mở.
Nói rồi Tử Đại bước đến gần ta, làm nũng hỏi:
- Nương nương đang nói chuyện gì bí mật với Kiều Thất thế? Giữa ban ngày mà đóng cửa im ỉm.
Ta liếc nhẹ Tử Đại, vẫn nở nụ cười thường ngày:
- Thái tử gửi chút lụa là, vừa xem mẫu hoa văn. Trời đã chuyển lạnh, đóng cửa chút cũng không được sao?
Ta cầm tập mẫu hoa văn đưa Tử Đại, ý mời cùng xem.
- Từ khi Kiều Thất đến, nương nương đi đâu cũng dẫn theo. Nương nương giờ chẳng cưng chiều thiếp và Tử Uyên nữa rồi.
Tử Đại ấm ức nhìn ta.
19.
Buổi chiều
Ta đang trên sập đùa với Niệm Niệm. Giờ nhóc con đã hơn một tuổi, hiếu động luôn chân luôn tay, thỉnh thoảng đã chập chững đi vài bước.
- Lại đây, đến với nương nương nào.
Ta mở rộng vòng tay đón lấy bé.
Nó nũng nịu trong lòng ta cười khúc khích.
- Lương...
Ta bất lực nhìn con.
- Là nương, không phải lương, đồ ngốc.
Thôi được, không phải đứa c/âm là may rồi.
- Nương nương! Thái tử sai người đến báo tối nay sẽ ngự giá dùng cơm.
Hoắc Thời Khải đổi tính thế nào? Sáng ban lụa, tối lại đến ăn cơm. Lòng dấy nghi ngờ nhưng vẫn bình thản phân phó:
- Bảo tiểu nhà bếp làm món Thái tử ưa thích. Tử Đại, đỡ ta thay y phục.
- Nương nương, mặc bộ tía đi ạ. Da ngài trắng, mặc màu này đẹp nhất.
Tử Đại hào hứng chọn đồ trang sức, vui như hội.
- Vậy thì bộ này đi.
Ta cũng làm bộ mong đợi, thuận theo sự sắp xếp của Tử Đại.
Hoàng hôn buông, Hoắc Thời Khải đúng giờ tiến vào.
- Thần thiếp bái kiến Thái tử.
Vừa cúi chào đã bị hắn đỡ dậy:
- Thái tử phi vất vả rồi, không cần đa lễ, mời vào tiệc.
Hoắc Thời Khải nắm tay ta ngồi đối diện.
- Thái tử phi dạo này g/ầy đi.
Vừa gắp thức ăn cho ta, hắn vừa nói lời quan tâm.
- Sắp tết rồi, trong phủ nhiều việc, thần thiếp sút vài cân, để Thái tử lo lắng.
Đối diện Hoắc Thời Khải, ta thật sự không thiết ăn uống, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ vẻ cảm kích. Bữa cơm này ăn thật khó nhọc.