Rõ ràng còn hôn tôi.
Mỗi lần vậy đều tức gi/ận, nhưng chẳng mấy chốc lại xót xa.
Đáng lẽ tự do khóc cười, cần giấu giếm xúc, càng cần sợ rời đi.
Tôi sợ nhắc về quá khứ, nên nhẫn đợi.
Đợi đến khi đủ tin để phơi bày tất cả, để thực sự tin trái tim đã nâng niu trong lòng tay.
Có lần Hứa Phi Ngữ lại tay, tức đến lang thang vô định mấy đồng vô tình chân cầu.
Nhìn mấy khúc gỗ mục nát vứt lăn lóc, chợt nghĩ: Hay trả lại nhà cho ấy?
Mất đi tổ khiến nên bấp bênh, mất, dám trái tim cũng chẳng lấy tấm chân tình.
Nếu nhà sao trời về, thể lại chính mình?
Tôi bắt đầu hồi hình nhà gỗ năm nào, tỉ mẩn phục dựng tiết, dần dần hiện thực hóa đẹp đẽ ấy.
Sau đó, đặt công trình dở dẫn đến chiêm ngưỡng.
Trước sinh nhật nhà chỉ còn thiếu tấm biển tên.
Nhưng tiết lộ sự tồn tại bởi vẫn nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng ấy. Cô vẫn kháng cự ký ức xưa, vẫn chưa dám gửi gắm trái tim.
Có lẽ đây chưa điểm thích hợp, mở thế nào để đ/au lòng.
Nhưng sao cả.
Nếu dám về thì đi ấy.
Tôi đã viết vài dòng tâm sự vào hộp kẹo tặng hiện không. Nếu mãi thấy, viết lại lần nữa:
Tôi nghe cầu nguyện em
Cầu bị phụ bạc
Được bên người mình yêu dài lâu
Nên cũng theo cầu nguyện
Cầu trong tim bóng hình anh
Trong hiện về hình bóng anh
Anh nói đang đợi cuộc tái ngộ
Là em
Cũng quá khứ chính mình
Anh ôm trong ánh mờ ảo
Sau lưng ta đống đổ nát
Trước mặt dải ngân hà rực rỡ
Ta trận tuyết rơi
Khi tuyết tan, tất cả bí mật cất giấu
Ví đôi mắt luôn thì thầm 'Anh nguyện ý'
Anh hôn lên đôi mắt linh tựa vì sao em
Anh đến nhà tan hoang em
Yêu cả linh h/ồn đi/ên lo/ạn nhưng và trong ấy
(Hết)