Đi bệ/nh viện khám bệ/nh, ôm chú khóc, bị bắt gặp đúng lúc.
Tôi trốn, ta kéo lại: "Lại qu/an h/ệ thống, em sợ chứ."
1
Năm đó mười bảy tuổi, 11.
Bố tình rạn nứt nhiều năm cùng quyết ly hôn.
Chẳng ai tôi, chỉ vào mặt nhau mắ/ng ch/ửi xứng làm cha mẹ.
Sau phen cãi vã thậm chí họ cùng thương lượng, nuôi mười tám tuổi, qua tuổi mười tám, sẽ theo sống.
Chưa được tháng, đã theo dọn vào nhà dượng.
Bố là bạn cấp ba của bà, giàu, nhưng cách.
Ngày nhà, là lúc vừa kỳ.
Vật đậu...
Đang lắng giải thích thì cửa nhà từ bên mở ra.
Một họ bên ngoài hoa, tôi, tươi kéo vào.
"Chú nhỏ, cháu giới đây là gái của bác gái, Ức."
Rồi quay sang tôi: "Đây là chú nhỏ tuổi nhất nhà chúng cháu, đang tiến tại ETH Zurich. Ức, đã em rồi phải không?"
Hình nghe mơ hồ nhớ ấy thông minh, tính tình x/ấu.
Nhưng tận mắt thấy, đây là lần tiên.
Tôi đờ đẫn đàn ông lạ đang bị em họ vây quanh giữa phòng.
Anh cao chiếc áo sơ mi lụa, mắt mũi toàn thân toát vẻ lười biếng lạnh lùng.
Có lẽ do nhiệt cao, cởi hai cúc lộ xươ/ng quai xanh hình dáng đẹp.
Chẳng giống chút những thầy giáo ở trường giày thể thao vest...
Giống mượn danh thức phim ảnh.
Tôi mãi gì, nhướng mày "Chào Ức. Anh là Hà."
Tôi mình đã lơ "Chào chú nhỏ."
Chị họ tinh mắt, gi/ật tờ giấy từ tôi: đây?"
Muốn gi/ật đã kịp.
Con số 47 đỏ chói, cứ phô bày giữa buổi họp mặt đình.
Hơn nữa, là ở nhà dượng.
Nhà của dượng, nơi đã dặn dặn được làm mất mặt bà.
Chị họ hơi ngượng, bài cho tôi: "Ha sao là giấy nhỉ."
Sắc mặt khó coi, liếc đầy gi/ận dữ.
Tôi bối rối dám ngẩng đầu.
Bỗng nghe "Anh trước đây đạt số này."
Tôi ngạc ngẩng mọi xung quanh càng hô to thể tin nổi.
Đường sức bình vừa nhớ vừa "Lúc mới vào 10, đạt 47."
Không đứa em họ hốt hoảng kêu lên: "Chú nhỏ sử vậy sao!"
Anh nhún vai: "Thế nên mới nói, trời vốn công bằng, phải không?"
Chủ đề nhanh chóng chuyển sang "môn tự hay xã hội dễ hơn".
Chẳng ai tích tệ hại của nữa, sắc mặt xuống, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đường từ sang phía thêm lần nào, nhưng cớ nghĩ giá trước đây của họ anh.
Hình như, tính x/ấu.
2
Ăn cơm xong, chui vào bếp rửa bát.
Chị họ lái xe nhiều hoa, gọi cùng ngoài chơi, vẫy tay: "Thôi ạ, mọi đi."
Từ bồn rửa bếp ra, thể nghe của các em họ, chút ánh sáng hoa.
Lau nước chiếc bát quay người, đặt giá.
Suýt nữa đ/âm phải người.
Đường đỡ tôi, kia chiếc bát.
Tôi lẩm bẩm: "May vỡ."
Mẹ nhắc tôi, ăn nhà đắt, mỗi chiếc bát khác hỏng chiếc thì cả nghĩa.
Đường "Nếu vỡ, đ/âm vào sẽ đ/au."
Giọng truyền cảm, vang ngay đỉnh tôi.
Tôi mới ra, mình đang vòng anh.
Trên mùi th/uốc sú/ng theo lạnh buốt của gió đông.
Tôi hơi đỏ mặt.
Đường nhanh chóng buông ra, hỏi: "Sao hoa?"
Để ý chiếc bát tôi, suy nghĩ giây lát, "Anh nhớ nhà các cháu ngày thuê việc theo giờ dọn mà."
Tôi đáp: "Người việc thường ban ngày, nhưng thích bát đũa chất bếp."
Đường hỏi: giờ dọn xong chưa?"
Tôi gật đầu.
Anh "Đi hoa Tư cho em bông cầm đấy."
Tư là họ hay chuyện đó.
Vô cớ phấn khởi, khoác áo khoác, cùng xuống lầu.
Chị Tư mọi quả ở sân, quây bên đủ pháo, đùa nhảy nhót.
Đường gọi: "Đường Tư."
Chị Tư anh, lập tức từ túi lớn bó bông cầm lại.
"Chú nhỏ, cho chú đấy."
Đường nhận, liếc chị, vẻ mặt nửa cười: "Không phải cháu cho Ức sao?"
Chị Tư sững lại, vỗ trán: "Đúng rồi đúng cháu mà."
Chị đưa bông cầm cho tôi, thân thiện "Nào Ức, hoa thôi.
Tôi bị kéo phía hiểu sao, phía trước rõ ràng rộn ràng ánh sáng rực rỡ, nhịn được ngoảnh lại.
Nơi tĩnh lặng thanh, đứng dưới cây, châm điếu kẹp giữa nhưng hút.
3
Mấy sau, tôi, thuê sư cho tôi.
"Vật của kém. Mẹ nhà chú toàn là nhân 211, 985, nếu đậu nổi một, thì sớm cuốn xéo đi."
Bà tức gi/ận đ/ập mạnh bài xuống tôi: "Nếu đã thuê sư sau bước chân vào cửa nữa!"
Tôi lặng lẽ cúi đầu.
Bỗng nhớ giáo viên chủ nhiệm mới băn khoăn hỏi tôi, rõ ràng xã hội của tốt hơn tự nhiều thế, sao hồi đó chọn ban xã hội vào ban tự nhiên.
Lúc đó lời: ban tự mới tìm được việc lương cao."