Tay, chân, răng tôi đều bắt đầu r/un r/ẩy, cuối trang viết bằng bút máy một dòng chữ: "Thầy ơi, con xin lỗi, con sẽ chăm sóc con gái thầy suốt đời."
Đôi mắt tôi bắt đầu mờ dần, đầu óc ù đi, lúc khóc lúc cười như kẻ đi/ên.
Hóa ra, thanh niên rơi xuống nước năm ấy chính là Giang Tứ Nguyệt.
Người đàn ông luôn miệng hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời.
Người đàn ông luôn nuông chiều tôi vô điều kiện trong mọi việc.
Người đàn ông vừa không ngừng từ chối tôi, vừa không dám buông bỏ tôi.
Vậy suốt bao năm nay, anh nuôi tôi chỉ để cho lương tâm được yên ổn?
Tôi như bị ai đó rút hết sức lực, ngã vật xuống đất.
Ký ức như mây khói thoáng qua, từng cảnh một lướt qua trong đầu tôi, tất cả mọi thứ dường như đã có lời giải đáp.
24
Tôi bỏ đi.
Tôi không biết phải đối diện với anh thế nào.
Chỉ cần nghĩ anh là người hại ch*t cha mẹ tôi, gây ra bi kịch bao năm qua của tôi, lòng tôi đ/au đến nghẹt thở.
Tôi h/ận anh, nhưng càng h/ận chính mình hơn, vì bản thân tôi lại chẳng thể h/ận anh chút nào.
Anh ta là kẻ sát nhân đấy, nhưng vì tình cảm ích kỷ, tôi lại không thể ch/ôn ch/ặt h/ận th/ù trong lòng.
Tôi tự m/ắng mình vô dụng, tự trách mình không có nguyên tắc, tự ch/ửi mình không phân biệt trắng đen, nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm sao.
Sau đó anh gọi điện tìm tôi, liên tục nói lời xin lỗi, tôi không đáp lại một chữ.
Anh hẳn đã biết chuyện mình bại lộ nên mới gọi điện thừa nhận, nhưng, có ích gì đâu, rốt cuộc tôi và anh sẽ mãi mãi không thể đến với nhau.
"Giang Tứ Nguyệt, duyên phận chúng ta đến đây thôi." Tôi nhắn cho anh dòng tin nhắn cuối trên WeChat, rồi xóa bỏ anh hoàn toàn khỏi cuộc đời mình.
"Ừ, Nam Nam, em hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Đây là lần trò chuyện cuối cùng giữa tôi và anh.
Sau khi khai giảng, trải qua kỳ nghỉ đông đ/au khổ dày vò, tính tình tôi bỗng thay đổi dữ dội.
Tôi bắt đầu tán tỉnh các chàng trai khác nhau.
Hàng ngày nhắn tin WeChat bận rộn không kịp trả lời, dường như chỉ có vậy, tôi mới có thể ép bản thân quên đi những chuyện không vui.
Bạn cùng phòng tốt bụng nhắc nhở tôi đừng chơi với lửa như thế, tôi vẫn không để tâm.
Nhưng, ban ngày tôi có thể âu yếm với con trai, đến đêm lại trằn trọc suốt đêm.
Tôi cảm thấy mình bị bệ/nh.
Bạn cùng phòng không biết lấy đâu được số điện thoại của Giang Tứ Nguyệt, lén kể cho anh nghe tình hình gần đây của tôi.
Thế là Giang Tứ Nguyệt bắt đầu không ngại ngần đến trường tìm tôi.
Tôi rất phiền.
Anh luôn đỗ xe dưới tòa ký túc xá, nhìn tôi qua khung cửa sổ.
Còn tôi luôn bình thản đi ngang qua, chưa một lần bước đến.
Như một cuộc giằng co bất tận, bề ngoài có vẻ tôi đang thắng thế.
Trước kia luôn là tôi quấn lấy anh, anh từ chối tôi.
Giờ anh suốt ngày bám theo tôi, tôi lại chẳng một lần cho anh nét mặt tử tế.
Anh cũng không lùi bước, cứ thế canh chừng dưới ký túc xá.
Tôi từng đùa với bạn cùng phòng: "Anh ta mà có bản lĩnh thì canh cả đời đi, xem ai kiên trì đến cùng."
"Cuối cùng vẫn là tôi thắng, anh ta không chịu nổi tôi đâu, bởi anh ta già hơn tôi mà."
Bạn cùng phòng chỉ lo lắng nhìn tôi, không nói gì.
Tôi không biết mình bị sao nữa.
Cứ thế này, sớm muộn tôi cũng sẽ rơi vào con đường trầm cảm, chỉ sợ chưa kịp chờ anh bỏ cuộc, tôi đã phát đi/ên mất.
25
Một người bạn trai, chính x/á/c hơn là Lý Phi - người vừa bị tôi đ/á, rủ tôi đi chơi.
Tôi đồng ý.
Đấy, con người tôi bây giờ là vậy, hễ ai tìm tôi, hễ có việc để làm, tôi đi đâu cũng được.
Lý Phi và bạn anh thuê một chiếc xe đến câu lạc bộ dù lượn trên đỉnh núi.
Chơi đến tối, anh chỉ thuê một phòng.
Tôi biết anh muốn gì, lý do tôi đ/á anh chính là vì anh muốn tôi ngủ với anh.
Tôi có thể hôn, có thể ôm, nhưng ngủ thì không thể.
Vì thế tôi đ/á anh.
Tôi đứng trước mặt bạn bè anh, tự đi thuê một phòng, anh hơi mất mặt, trừng mắt nhìn tôi: "Không chịu ngủ với anh, còn chạy đến hẹn hò, em có ý gì?"
"Hẹn hò với anh là phải ngủ với anh? Anh coi em là gì? Em chỉ đang gi*t thời gian buồn chán thôi, sao, anh thích dùng vũ lực?"
"Hứa Nam, không cho anh chút thể diện thế này, em có chắc mình sẽ không c/ầu x/in anh?"
"C/ầu x/in?" Tôi cười nói, "Mơ đi."
Chẳng mấy chốc tôi đã hiểu tại sao anh lại nói câu "em có chắc mình sẽ không c/ầu x/in anh?"
Bởi tôi đã uống ly nước anh đưa, giờ đây trong phòng tắm khách sạn, toàn thân bủn rủn, nóng ran người.
Tôi đoán biết mình bị anh tính toán rồi.
Thẻ phòng ở chỗ anh, lúc nãy tôi đi vệ sinh, nhờ anh cầm hộ túi ở cửa.
Giờ anh đang đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, nói nhỏ: "Nam Nam, ra đi em, ngoan nào."
"Lý Phi, sao anh hèn hạ thế?" Tôi khóa cửa nhà vệ sinh từ bên trong, không cho anh vào.
"Hèn hạ? Nam Nam, em luôn không cho anh đụng vào, em bị bệ/nh tâm lý đấy, anh đang giúp em vượt qua trở ngại tâm lý."
"Anh nói bậy!"
Giọng tôi đã yếu ớt đi.
Cơ thể khó chịu vô cùng, cực kỳ khó chịu.
Tôi không muốn lãng phí lời với anh.
Mở vòi nước, tôi liên tục dội nước lạnh lên người, nhưng lạnh đến run người, sự khó chịu vẫn không giảm chút nào.
Anh bắt đầu đ/á cửa bên ngoài.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi cầm điện thoại do dự một lúc, rồi gọi cho Giang Tứ Nguyệt.
"Giang Tứ Nguyệt." Tôi gọi tên anh bằng giọng yếu ớt.