Âm Mưu Đen Tối Của Hắn

Chương 5

15/06/2025 16:38

Hóa đạo mạo nghiêm trang chỉ là tạo!

Từ về sau, xuất hiện nhà Thịnh Niệm. Theo lời cậu bố là bạn thân nhiều họ, giờ kinh doanh càng phát đạt nên vợ chồng suốt bận rộn bay khắp đành gửi con trai cho bạn thân chăm sóc. Tình cờ cậu ấy tuổi với Thịnh Niệm nên từ nhỏ đã chơi rất thân.

Nghe đến đây, tôi lại bất bình. Hóa nhà rất có. Một kẻ nhân như vậy lại nhiều vốn liếng để khoe khoang, thật chẳng lý nào!

Thịnh Niệm và hơn tôi khóa. Không lâu sau, đều đậu trường 2 tốt phố C Trường THCS Phụ tục giữ vững ngôi vị học bá đó.

Mẹ tôi đ/á mông tôi: 'Đi người ta học hành thế nào đi!'

Ngồi làm bài chung phòng với học tôi cảm thấy áp lực chưa từng có. Đáng chán hơn, lên 2 Thịnh Niệm thay tính nết.

'Anh... chỉ em bài được không?' kéo tay Thịnh Niệm.

Hắn nhíu mày: 'Bài học mà phải dạy? Tìm đi.'

Tôi: '...'

Lục cầm vở bài lên xem: 'Cái làm được? Bạch, mộng Phụ đi.'

Đó quả là giai đoạn tôi gh/ét người họ nhất.

Có lẽ vì ngược, dưới sự kí/ch th/ích đó, tôi vốn học x/ấu hổ mà phấn đấu, tích vọt lên chóng mặt, sau đậu Phụ thuộc.

Mẹ tôi vui mừng khôn xiết, quy công cho vị Thịnh Lục, tự tay nấu một mâm cơm thịnh đãi họ.

Lúc Thịnh Niệm và mới lên lớp 9, chiều cao tăng vọt, giọng nói trầm hơn. Ngồi bàn ăn, tôi ngắm người cảm khái: 'Mới chớp mắt... đã dáng ông rồi.'

Tôi đang cúi ăn lên, vô tình với gương bên nghiêng Nghiễm.

Giữa trưa hè nắng dịu gió thoảng, ánh sáng tràn phòng những hạt bụi trong khí lấp lánh.

Nghịch quang, nghiêng nghe tôi nói. nắng múa hàng mi nét, tô điểm cho đôi mắt càng anh tuấn, phác họa đường nét góc cạnh đang hình.

Tôi chợt sững suy ngẫm lời mẹ. nói như m/a lực tôi nhận những thay chưa từng để ý trước đây.

Trên người Nghiễm, nét trẻ con dần phai thay là vẻ thanh xuân mới mẻ đầy mê hoặc.

Không đang nói gì, khẽ. Đường cong khóe miệng tim tôi ngừng đ/ập vài giây.

Trong khoảnh khắc như vô tận đó, căn phòng dường như rung động theo ấy.

'Hình như... đáng gh/ét lắm.' Một tiếng nói lên trong lòng.

Vừa lời, hiểu sao như nghe thấy nhìn tôi.

Tôi hoảng hốt cúi đầu.

'Bạch Tiêu, nghe chưa?' Mẹ tôi đột gọi.

'Nghe... nghe gì ạ?'

'Con ăn cơm mà cứ lơ Mẹ nói sau khi lên 2 phải tục học hỏi anh, cố gắng 3 Phụ chưa?'

'Rồi, vừa nói vừa cắm ăn.

'Dì yên tâm, Bạch thông minh thế, 3 vấn đề.' lên tiếng.

Tôi ngạc đầu, phát hiện đang nhìn mình, khóe mắt phảng cười.

Đây là lần tiên khen tôi, thật lòng hay tạo.

Tối tôi trằn trọc mãi ngủ được.

Hắn đẹp trai thế, chắc nhiều bạn gái thích lắm nhỉ? nghĩ thầm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm