Âm Mưu Đen Tối Của Hắn

Chương 7

15/06/2025 16:40

“Cái gì?!” phun nước, “Hải chẳng phải là chủ động, chối, chịu trách nhiệm sao?”

“Tao mấy đồn kể chưa chắc thật.” Đệ tam trong phòng trọ nheo mắt, cảm ổn.

Tôi gi/ật mình, bị phát rồi sao? bịa đặt thêm đứng vững?

“Tại… tại sao?”

“Mọi thử xem, khi lên đại học, tượng nào lấp lửng không?”

Mọi đầu: “Không.”

“Ai nhiều đuổi hắn, đùa giỡn tình cảm chưa?”

“Cũng không.”

“Nếu đúng là Hải Vương, gái đẹp A đại nhiều thế, sớm bao nạn nhân rồi. Nhưng đến giờ vẫn chưa gì.”

“Hơn nữa tao chị khoa Y trong hội viên bàn luận, hình như đương, xử nữ giới những chừng mực mà còn khắc kỷ…”

Nghe đệ tam mọi đồng loạt tôi, mắt chất không?

Tôi: “…”

“Có… thể lên đại học đổi rồi? nghiệp sớm hơn tao 2 năm…” đành giải thích vậy.

Đám này còn đào bới quá khứ Nghiễm, đột bên ngoài xôn xao, tiếp đàn lên.

Chúng tôi chạy ra ban công xuống, dưới ký túc xá nến hình trái tim quen thuộc, chàng trai đàn ngửng mặt lên.

“Ch*t ti/ệt! Tiêu Nhân!”

Tiêu đứng dưới hát bài hát từng để đuổi tôi.

“Tiểu Bạch, hợp sao?” Các bạn phòng ngạc hỏi.

Tôi lạnh lùng nói: “Không.”

Quả nhiên, đoạn giang hét vào mic: “Thẩm D/ao! thích em!”

Đám đông càng lúc càng đông, Tiêu càng hét hăng.

Chúng tôi trốn vào phòng, chị cả đóng ch/ặt cửa, vẫn vọng vào.

“Tiểu Bạch, đừng để ý thằng đi/ên đó.”

“Đúng bị kích động chiều nay trả th/ù đấy.”

Tôi co ro trên giường, im lặng.

Tôi tạo nghiệp đây…

“Tiêu như vậy, thích điểm nào? Lại còn hơn một năm.” Lời vọng bên tai, hét của Tiêu đầu tôi n/ổ tung.

Bài hát kết thúc, nữ chính xuất hiện. Một phút yên lặng, nhạc lên.

Vẫn bài đó, lặp lại.

“Hắn chỉ bài này à?!” Chị cả chê bai, quay tôi nhảy xuống giường: “Tiểu Bạch, làm gì?”

Tôi gầm giường, ném quần áo vào.

“Không đương đầu được, thì trốn vậy.”

6.

Vẫn là mở cửa.

“Thịnh trường rồi mà?” ngạc.

“Em đổi ý rồi.” kéo vào: họ đâu?”

Lục mỉm cười: ấy tưởng đến đi hẹn hò thâu đêm rồi.”

Thâu đêm… hẹn hò…?

Tôi liếc đang dựa Tóc má ửng áo phông rộng, mùi tắm thoang thoảng.

Ch*t ti/ệt, thấy…

Tôi nuốt nước bọt: chúng ta thế này ổn không…”

“Không ổn lắm.” chỉ ra ngoài: “Cửa mở, nếu sợ bất tiện thì đi.”

Lại kế tướng.

“Tao sợ mày?” ưỡn cổ đứng im.

“Được, gh/ê.” đóng “Tao dọn phòng mày.”

Nồi nước sôi, bỏ mì, cà trứng, xúc xích Mùi bốc lên tôi réo òng ọc.

“Trong nhà hết đồ tạm đặt mặt tôi rồi ngồi xuống.

Tôi húp mì, lẽ vì đói ngon nhất đến nay.

Kỳ lạ là ở trường buồn đến gà rán nuốt nổi, vào ngon lành.

“Nghiễm ca, anh đầu rồi?” hỏi.

“Sợ cô gái mình thích là nấu thì cưới được.” thản đáp.

“Giờ trường hôn nhân khốc liệt thế sao? Ngay cả anh phải học nấu ăn?”

“Ừ.” nhếch chăm chú xem móng tay.

Hai đứa im lặng, tôi ăn, buổi chiều như chưa từng xảy ra.

Khi tôi lên tiếng: “Để đấy, tao dọn.”

“Vâng.” đẩy bát đũa ra, định đứng dậy thì bị chân chặn lại.

Tôi hiểu.

“Tiểu Bạch, anh hỏi này.” nghiêng tới gần.

“Hôm qua khi gõ cửa, anh Thịnh không?”

“Không mà. (Làm không?…)”

“Vậy à? Lúc đó anh ấy to đấy.”

“Vậy sao? (Anh chẳng nhỏ…)” gãi đầu: “Thế là âm nhỉ? Hai vậy?”

Lục tôi chăm chú như moi gan xem dối không.

Tôi giả vờ tò mò lại.

Đột bật cười, cười đến nỗi ngả nghiêng.

“Anh cười gì?”

Lục quay mặt ho giả, bát đũa đi rửa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm