Bất Diệt Dài Lâu

Chương 18

09/06/2025 06:26

Tần Trạch nhìn bối 'Không sao đâu, Man Man. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.'

Tôi nước mắt, khóc nở.

...

Khi mọi chạm những người đòi n/ợ kiên quyết buông tha.

Sau đó.

Tôi buộc phải nằm viện, liên bị họ quấy rối.

tức gi/ận đến mức liệt giường, nắm tay thào: bà sẽ b/án nhà, cháu tiền mà đi. Bà lại đương với bọn chúng.'

'Không, bà ơi.'

Tôi cắn răng nước mắt.

Bà nhíu dài n/ão 'Bà sống bao lâu Đừng dại dột thế cháu ơi. Khoản n/ợ khổng lồ của bố cháu, hắn bỏ chạy rồi. một thân con gái làm sao đấu lại bọn người đó?'

Tôi cúi đầu, nắm tay bà:

'Chờ công ty b/án xong, chúng ta sẽ trả n/ợ thôi.'

'Nếu b/án thì b/án từ lâu rồi.'

tay tôi: 'Đứa bé ngốc này...'

Tôi trơ lì tượng đ/á, cảm giác mọi hơi ấm trần đang tuột khỏi tay mình.

Chỉ còn phép màu.

Những đó.

Tần Trạch chạy khắp nơi, dự vô số họp, nhưng phần lớn đối tác đều khi còn viên.

'Uống chút nước đi.'

Tần Trạch đưa nước.

Tôi ngồi trên ghế ven đường, nhìn chồng hồ sơ dày cộp, mệt mỏi quay sang nhìn bóng người đằng xa.

Bóng dáng ráo, chiếc lưỡi xanh trông quen... Uất Hủ.

'Em nhìn gì thế?'

Tần Trạch hỏi.

Tôi gi/ật mình quay lại, gượng: 'Không có gì. đang thả h/ồn thôi.'

53.

Phép màu đến đúng nhật tôi.

Nhưng chẳng vui.

'Man Man.'

Tần Trạch bê khay cá nướng tới.

Tôi ôm rư/ợu, nhìn cá nóng hổi bỗng nhớ Uất Hủ - chàng ướt sũng mưa m/ua cá về, gh/en tức thấy trò chuyện với Trạch.

'Man Man?'

'Hmm?'

Tôi lên, nụ ơn: 'Cảm ơn luôn đồng Anh về mọi chuyện hanh thông. Chắc kiếp thần may mắn.'

'Em này.'

Tần Trạch khổ, đưa xiên cá, do dự muốn nói điều gì.

Đêm tĩnh lặng.

Tiếng dế rỉ rả. tháo kính đen, uống rư/ợu đi/ên, xóa tan nỗi đ/au.

Mơ hồ nghe tiếng Trạch: 'Đừng uống nữa.'

'Em mà. Chỉ chút thôi.'

Tần Trạch đành nâng uống nhưng hai ho sặc sụa.

Tôi cười.

Tần Trạch hít sâu: Man. may mắn của Uất Hủ.'

Tôi choáng váng.

Lòng d/ao cứa khi nghe câu ấy.

'Anh đang đâu trong trường hãy đi tìm cậu đi. Bà cụ có anh.'

Tôi bưng mặt khóc nấc: 'Em xứng.'

54.

Trong cơn say.

Bỗng thấy bóng lưỡi xanh.

Chưa kịp bị vác lên vai.

'Buông... buông ra!'

'Im.'

Mùi hương thuộc ùa vào mũi.

Chân lo/ạn xạ, kêu c/ứu Trạch.

'Cô đ/au dày mà cho uống rư/ợu?!'

'Ch*t, quên mất...'

Bóng người lôi vào phòng.

Bàn tay mát lạnh áp vào giãy dụa la hét.

'C/ứu...!'

'Là tôi.'

'Uất Hủ! C/ứu em!'

Tôi khóc đẩy người kia ra.

Bỗng dưng.

Giấm táo thơm mát truyền qua nụ hôn.

Tôi chợt tỉnh.

Gương mặt nhớ hiện ra rõ mồn một.

'Uất... Uất Hủ?'

'Cuối cũng nhận ra anh?'

Uất Hủ vén tóc tôi, siết vòng tay: 'Đêm hôm nhậu nhẹt với đàn khác! Còn dám nói xứng? Anh mình trời một cặp, chưa?'

Tôi nấc lên, túm cổ áo hắn.

Uất Hủ đơ người, chưa kịp ứng bị hôn. giây hắn chiếm thế chủ động.

Trong đêm thanh vắng.

Tiếng chim cánh. Lá rơi xào xạc. phòng vang lời trách móc:

'Em có lúc đẩy ra mà khóc, tim đ/au c/ắt không?'

Câu trả lời chỉ đêm thấu tỏ.

- HẾT -

Ngoại truyện: Họ Uất Bá Trọng Thúc Quý

【Uất Mở đi, cho chút. Nhớ đi được.

【Uất Ngoan, cho nhìn một chút.

【Uất Vậy nhìn không?

【Uất Muốn ôm quá.

...

Thời cách ly khi trở lại trường, tin của ngập những lời rên rỉ này.

1.

【Uất Hôm đi phát ăn, thấy đứa bé đói lả, người nhà nhường hết thịt cho nó. Anh liền nếu đói, thịt tiên phải để phần em.

【Tôi】: Hứ! Sau này đủ rồi, ai phải nhịn đói nữa!

【Uất Ha ha, đúng rồi. Thôi rảnh thì đặt tên con mình đi. Anh nghĩ cả buổi chiều bốn tên rồi: Uất Bá, Uất Trọng, Uất Thúc, Uất Quý.

Tôi: ...

Đúng ngốc.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm