Vào ngày thi đại học, chiếc cặp tóc trên đầu tôi đột nhiên lấp lánh hai lần.
Tôi bị kết tội gian lận, ng/uồn tín hiệu được giấu trong chiếc cặp tóc.
Tôi không thể vào đại học, thậm chí cả trường cao đẳng.
Chiếc cặp tóc đó là món quà từ chàng trai tôi thầm thương tr/ộm nhớ suốt ba năm.
Anh ấy vào được trường y danh giá nhất, còn tôi rửa bát suốt bốn năm trời.
01
Trong căn bếp đầy bụi bẩn, tôi máy móc nhặt từng chiếc đĩa.
Chiếc giẻ nhờn mỡ lau vội qua đĩa, xả nước qua loa rồi xếp chồng bừa bãi.
Ngón tay nhăn nheo trắng bệch vì ngâm nước.
Điện thoại cũ kêu vang, tiếng chuông loa lớn chẳng lạc lõng giữa chợ đời ồn ào.
Tôi vụng về lau tay vào tạp dề dính nhớp, móc điện thoại kẹp vào vai.
“Alo, ai đấy?” Giọng tôi vang đinh tai, tay vẫn không ngừng động tác.
Nếu hôm nay không rửa xong chỗ đĩa này, lại bị trừ lương.
Đầu dây im lặng, chỉ nghe tiếng thở.
Tôi bực mình, rướn giọng: “Ai đấy?”
Tiếng khách nhậu ồn ào bên ngoài vọng vào – tiếng đổ xúc xắc, mời rư/ợu.
Giữa những âm thanh chói tai ấy, điện thoại vọng ra lời đáp: “Là tôi.”
Chiếc đĩa trong tay rơi tõm vào bồn nước đục ngầu, b/ắn tung tóe lên mái tóc bết dầu mấy ngày chưa gội.
Giọng nói này tôi thuộc lòng – Cố Tô Dương.
Thời cấp ba, tôi có thể nhận ra anh giữa đám đông chỉ qua hơi thở.
Những tin nhắn thoại của anh, tôi lưu lại nghe đi nghe lại.
Anh là ánh sáng đời tôi, cũng chính thứ ánh sáng ấy khiến tôi bị bắt quả tang gian lận thi cử.
02
Tôi hoảng hốt khi chiếc điện thoại rơi khỏi vai.
Vớt vội thiết bị từ bồn nước.
Màn hình đen ngòm.
Cố bật ng/uồn – vô vọng.
Công sức cả ngày tan theo cuộc gọi.
Về nhà khi đêm muộn, tủ lạnh cũ kỹ trống trơn.
Ngay cả chuột bò qua cũng chẳng thèm để lại mẩu vụn.
Thử bật lại chiếc điện thoại.
May mắn thay, máy chớp tắt rồi khởi động.
Tôi mừng rỡ tưởng cỗ máy già nua còn dùng được.
Ánh sáng trắng xóa lóa mắt.
Tỉnh dậy bởi viên phấn ném trúng trán.
Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm năm cuối cấp nhìn tôi đầy kh/inh miệt.
“Kẻ nào ngủ gật trong giờ, ăn vặt giờ ra chơi. Loài vật còn biết suy nghĩ, có kẻ n/ão chẳng bằng thú.”
03
Tôi ngơ ngác nhìn bục giảng, lớp học, bảng đen.
Dụi mắt định ngủ tiếp.
Chắc là mơ rồi.
Đã đủ xui xẻo rồi, ngủ rồi còn gặp á/c mộng.
Đang định mơ gặp soái ca múi bụng 18 khối.
Lại bị phấn đ/ập trúng.
Cơn đ/au quá chân thực, buộc tôi mở mắt.
Giáo viên chủ nhiệm – kẻ tôi gh/ét nhất thời cấp ba – cười nhếch mép.
“Người thì phận đỗ đại học, kẻ chắc trường nghề còn chẳng vào nổi.”
Câu nói khiến tôi tỉnh ngủ.
Nhận ra khung cảnh xung quanh hiện rõ mồn một – không phải mơ.
Thấy tôi đờ đẫn, bà giáo ném tiếp viên phấn.
Tôi đón gọn như đón d/ao giữa không trung.
Phản xạ này có được sau bao ngày rửa bát.
Mỗi chiếc đĩa rơi là mất 50 tệ.
Tôi thành thạo việc đón đồ vật rơi – không phải bản năng, mà do nỗi sợ mất tiền oan.
Bà giáo tức gi/ận vì bị mất mặt, quát đuổi tôi ra khỏi lớp.
Tôi cầm sách tiếng Anh, bước ra hành lang.
04
Hít đầy không khí ngột ngạt năm cuối cấp, tôi thực sự tin mình đã quay ngược thời gian.
Thành thật mà nói, nếu không sợ bà giáo đột quỵ, tôi đã ôm bà mà khóc.
Cảm giác bị phấn ném vào đầu sao mà tuyệt vời.
Vì khi trưởng thành, thứ rơi trúng đầu bạn có thể là hóa đơn sai, sổ sách nhầm lẫn, đầu th/uốc lá vứt bừa.
Đằng sau những thứ ấy là những đồng tiền bị trừ mất.
Thế giới người lớn không có thơ ca hay chân trời xa – chỉ toàn món ăn không hết và chồng bát đĩa vô tận.
Mở sách tiếng Anh, tôi thuộc làu từng bài.
Xem nhiều tới nỗi gáy sách sờn rá/ch.
“Ra ph/ạt mà còn cầm sách tiếng Anh? Đọc hiểu gì không?” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngẩng lên, Cố Tô Dương đang dựa tường thư thả.
Tôi nhìn anh say đắm như thuở nào.
Không – còn mãnh liệt hơn xưa.
Bởi tôi yêu anh.
05
Tôi mỉm cười thân thiện: “Sao cậu cũng ra đây?”
Anh liếc nhìn, tháo kính xoa sống mũi: “Trong lớp ngột quá.”
Dừng lại, quay sang tôi: “Hôm nay cậu khác mọi khi.”
Nhìn gương mặt điển trai lạnh lùng, không kính khiến anh bớt vẻ xa cách.
Tôi e thẹn: “Vừa ngủ dậy còn lơ mơ.”
Cúi đầu đúng mực, để lộ cổ thon.
Cố Tô Dương không nghi ngờ – trước giờ tôi đến trường chỉ làm hai việc.
Ngủ và theo đuổi anh.
Bữa sáng hộp sữa, bình nước đổ đầy giờ ra chơi, quạt gió mùa hè, túi sưởi mùa đông.
Như lời bạn thân: “Thiếu mỗi việc đút cơm với dắt đi vệ sinh.”
Tất cả vì tôi thích người học giỏi.
Trong mắt tôi, anh khác biệt với tất cả – thông minh, xuất sắc, điển trai mà lạnh lùng, ánh mắt rạng ngời.