Anh ấy tự tay từ bỏ cô gái mà mình yêu thương, không muốn làm trở ngại cho người ta.
Khi cô gái tốt nghiệp thạc sĩ, cầm bó hoa đến tìm Tiêu Thần đang say khướt gục trên bàn. Trả lại hoa và chìa khóa xe, khóc lóc hôn lên má anh rồi bỏ đi.
Về sau tôi mới biết Tiêu Thần đã dốc hết tiền tiết kiệm m/ua xe tặng cô. Tôi chế nhạo anh ngốc, chẳng lãng mạn chút nào, sao không tặng nhẫn?
Anh cười đắng: 'Sẽ có người tặng cô ấy nhẫn thôi, mà người đó không thể là anh.'
12
Nhưng tất cả những điều này, tôi đều không thể nói với Tiêu Thần trước mặt.
Đang lúc bế tắc thì một tờ đề thi được đưa tới.
'Hôm nay không nộp bài toán rồi sao?' Tôi nghi hoặc nhìn Cố Tô Dương.
Anh chẳng ngẩng đầu, hỏi ngược: 'Bài của em làm tốt lắm à?'
'Tôi...'
Thôi, không hiểu anh ta nổi cơn đi/ên gì, làm thì làm.
Bài chưa xong, tờ lý hóa lại được đưa tới.
'Có thời gian chơi game thì làm thêm vài đề.' Cố Tô Dương mặt lạnh như tiền, giọng đầy áp lực.
Chẳng hiểu sao tâm trạng anh ta bỗng x/ấu đi.
Tôi miễn cưỡng nhận đề, việc ngụy tạo đáp án sai cũng khó lắm chứ.
Hơn nữa hắn còn chất vấn tư duy, truy tìm điểm sai trong suy nghĩ - đúng là bi/ến th/ái.
Không chỉ tôi, Tiêu Thần cũng bị cuốn vào không khí ngột ngạt này.
'Mày rảnh lắm hả? Ngày ngày chơi game. Đừng nói chắc như đinh đóng cột, lỡ sau này thích ai mà không xứng, khóc không kịp đấy.'
Tiêu Thần cứng họng, xịu mặt cất điện thoại.
Cố Tô Dương ném cho cuốn sổ lỗi: 'Lỗi của Hạ Hạ trước đây, trình độ mày giống nó, làm xong đưa tao kiểm.'
Tiêu Thần ôm sổ nhìn tôi đầy cầu c/ứu.
Tôi lạnh lùng: 'Làm nhanh, không đậu đại học thì làm gì có bạn tốt.'
Tiêu Thần rên rỉ quay đầu làm bài.
Nhìn bóng lưng oán h/ận của nó, tôi bật cười.
Nhưng phát hiện Cố Tô Dương bên cạnh đang tỏa khí trầm hơn.
13
Trên lớp tiếng Anh, tôi gục đầu suýt ngủ thì bị bút gõ vào.
Mở mắt thấy đôi mắt đen láy của Cố Tô Dương đang chằm chằm.
Một lúc sau ánh mắt anh mới quay về bảng đen.
'Buồn ngủ thì ra rửa mặt đi.'
Tôi không đi, bị giọng lạnh băng của anh làm tỉnh hẳn.
Tan học, tôi cảm nhận rõ anh đang ấm ức.
Ngay cả khi Tiêu Thần quay lại hỏi bài cũng bị anh liếc mấy phát.
'Cố ca sao thế?'
Tôi lắc đầu, cũng không rõ.
Tiêu Thần thì thào: 'Hạ tỷ, chị hỏi Cố ca đi, không lo sao?'
Nhìn nó nháy mắt lia lịa, tôi buồn cười.
Giải xong bài cho nó, lại nhận được tràng pháo tay.
'Hạ tỷ đỉnh quá! Mới học với Cố ca một tháng mà trình đã lên vùn vụt.
Tháng này Hạ tỷ nhất định lọt top lớp.'
Tiêu Thần quay đi, tôi thấy ánh mắt ai đó đang đậu trên người.
Quay sang thấy Cố Tô Dương đang cau mày ủ rũ.
Tôi bực mình với tính khí thất thường của anh.
Sao ngày nào tâm trạng cũng khác nhau.
'Bài tập hàng ngày nhiều quá không?'
'Ừm, cũng được.'
'Nếu nhiều thì nói, anh điều chỉnh. Sắp thi rồi, đừng ngủ gật nữa.'
Nói xong, anh cúi đầu tiếp tục chấm bài.
Có vẻ đang tổng hợp lỗi sai mấy ngày qua của tôi.
Dạo này tôi thức khuya thật.
Lượng đề và bài học thuộc anh giao khá nhiều.
Để không lộ sơ hở, tôi phải làm đáp án đúng ra nháp trước, rồi mới điền sai vào giấy thi.
Đôi khi phải cân nhắc xem câu nào nên làm đúng.
Cả quy trình này khiến tôi mệt nhoài.
Nhưng Cố Tô Dương trông cũng tiều tụy.
Ngày nào cũng chấm bài, sửa lỗi, kiểm tra bài thuộc văn - Anh.
Mắt anh đã thâm quầng.
Nhưng tôi chẳng lo lắng gì.
14
Mấy ngày sau đến kỳ thi.
Phòng thi xáo trộn chỗ ngồi.
Tôi ngồi bàn đầu, Cố Tô Dương cuối lớp.
Trước giờ thi văn, anh còn bắt tôi ôn thơ.
Đưa vài luận điểm, bảo khả năng cao sẽ dùng đến.
Tôi còn được nghe lời động viên hiếm hoi: 'Cố lên, đừng căng thẳng.'
Tôi gật đầu cười, nhưng quay đi mặt đã lạnh băng.
Ngày đầu thi văn - Anh suôn sẻ.
Trưa hôm sau, Cố Tô Dương giải cho tôi mấy bài tự chế.
Chấm xong anh mỉm cười: 'Làm tốt lắm, toán chắc không tệ.'
Tôi đáp: 'Anh cũng cố gắng nhé.'
Giờ thi toán cuối cùng, phòng thi im phăng phắc.
Tiếng giày cao gót của giáo viên chủ nhiệm vang lên chói tai.
Nhưng bà ta vô tư đi lại.
Mãi nửa tiếng sau mới chịu ngồi.
Còn nửa tiếng nữa là hết giờ, tôi đang làm câu cuối.
Tôi đoán Cố Tô Dương đã xong xuôi.
Bỗng chuông điện thoại vang lên.
Cô giáo nhíu mày: 'Điện thoại ai? Không bảo tắt máy sao?'
Mọi ánh mắt đổ dồn về cuối lớp.
Cố Tô Dương mặt tái mét, lục trong ngăn bàn tìm chiếc điện thoại đang reo.
Anh tắt chuông báo thức, mặt đầy bất ngờ.
Cô giáo tiến đến như hổ dữ: 'Nộp máy! Bài thi hủy!'
'Em không gian lận, chỉ là báo thức.' Anh bình tĩnh giải thích.
Nhưng cô giáo không tin: 'Báo thức? Biết rõ có thi mà đặt chuông giờ thi?'
'Cô có thể kiểm tra, em đã làm xong bài.'
Cố Tô Dương đưa bài và điện thoại. Trang giấy anh kín đặc chữ.