Dường như thật sự rất áy náy.
Trong lòng chẳng gợn sóng, thấy buồn nôn.
Cô biết giáo chủ ưa tôi, dù có giải hay không, bằng chứng rõ ràng, cô ấy sẽ đóng lận cho tôi.
Hơn nữa cần hộp bút vào phòng thi, khó tránh việc lục lọi đồ đạc.
Chỉ là cô tính đủ đường mà hoàn toàn vào.
Tôi giả vờ tha thứ: cô chủ đã rồi, là hiểu lầm thôi.'
Gương mặt nước mắt của Lâm đột nhiên đờ ra: tốt quá.'
Nhìn khuôn mặt cam lòng nhưng cố giả vờ vui vẻ của cô ta, bất giác bật cười.
Khi trở về lớp, người vây quanh an ủi tôi.
'Hạ Hạ, nào? Có phải lão phù thủy giở không?'
'Đừng lo, dù lão ấy có giở trò, vẫn cậu. Khả năng của cậu người đều thừa nhận.'
Tôi trấn an họ: là hiểu ổn cả rồi.'
Ngồi xuống chỗ, Tô Dương hỏi: 'Sao vạch trần cô ta?'
Tôi mỉm cười: 'Cách trả th/ù tốt là khiến đối phương mất cảnh giác trước.'
Cố Tô Dương im cúi đầu, để ý đến sự khác thường ấy mà suy nghĩ vì sao Lâm hại mình.
Sau giáo chủ bất dĩ sửa lại bảng xếp hạng.
Điểm trở về bình thường. Điểm trung bình đúng 3 toàn khối.
Khi Tiêu Thần thông báo này, châm chọc: 'Chắc chắn do cô chủ cố ý Hạ Hạ cộng điểm cô ấy vào mới
Mọi người đều đồng tình, Lâm âm u nhìn bảng xếp hạng.
32
Giáo Văn trở thành chủ mới - một bà lão hiền hậu sắp về hưu.
Ngày nhận lớp, bà viết lên bảng chữ: 'Tuổi trẻ vươn lên, có thể vượt sóng vạn sự như ý.'
Bà cho mỗi người tờ giấy ước mơ đại học. Tôi bỏ Bắc viết vào Sư phạm. Tô Dương vẫn chọn Y khoa.
33
Những ngày cuối cấp nhanh như thoi đưa.
Đến ngày kỷ yếu, Tiêu Thần lén cho và Tô Cậu ôm vai tự nhiên: 'Chụp đi.'
Tôi lúng túng bước lấy nước, quay lại thấy cậu mỉm cười xem ảnh.