Biểu hiện rõ ràng nhất chính là thọ nguyên rút ngắn, lão hóa gia tăng.
Nhị sư muội giả vờ không để ý, vuốt mái tóc điểm bạc nơi thái dương: "Cũng chẳng sao, dù gì tiểu thiết tượng cũng chẳng chịu gặp ta, trong lòng hắn vẫn lưu giữ dáng vẻ xinh đẹp nhất của ta."
Ta nhìn những ngón tay r/un r/ẩy của nàng, khẽ gật đầu.
Tam sư đệ ra ngoài tìm ki/ếm linh vật tu bổ thức hải, đi một vòng trở về tay không, nhưng lại mang về vài tin tức.
Một là, ta bị Ki/ếm Tông trục xuất khỏi sơn môn, tước bỏ danh hiệu Ki/ếm chủ, hung thú Hồng Mông bị trấn áp lần nữa, chỉ là sơn môn Ki/ếm Tông bị phá hủy quá nửa.
Hai là, lưu ảnh phù của chúng ta truyền khắp Cửu Châu, bị toàn bộ tông môn chính tà hai đạo truy nã, Ki/ếm Tôn cùng Tông chủ Hợp Hoan Tông thân tự hạ lệnh, tử thương vô luận.
Ba là, Giang Li cùng Tạ Trường Canh đã lên đường tới bờ Tây Hải, thám hiểm Thất Bảo Linh Lung Tháp, nghe nói lúc tiễn đưa, các đại tông môn tranh nhau tặng bảo vật, cả Cửu Châu hân hoan phấn khởi.
Nhị sư muội lại ho ra một ngụm m/áu, tam sư đệ quen tay rạ/ch cổ tay, lấy một chén m/áu đưa cho nàng.
Từ xươ/ng tới thân hắn đều là linh vật, trong m/áu hàm chứa linh khí, nhưng chỉ chừng này là không đủ.
Tình trạng nhị sư muội ngày càng tệ, mái tóc đen nhánh trước kia giờ đã bạc quá nửa, thọ nguyên sắp hết, phải nhanh chóng tìm được thiên tài địa bảo có thể tu bổ thức hải.
Ta quay đầu nhìn về phía cửa M/a uyên tràn ngập m/a khí, quyết định vào sâu trong M/a uyên thử vận may.
"Đại sư tỷ, tỷ vào M/a uyên làm gì?"
"Tầm long."
Thời kỳ hỗn độn sơ khai, trên đại lục Cửu Châu từng có rồng.
Sau này không rõ từ ngày nào, rồng biến mất.
Nhưng ta từng nghe thấy tiếng rồng gầm nơi thâm sâu M/a uyên.
Thật khó diễn tả âm thanh ấy ra sao.
Mênh mông hùng vĩ, tựa gió thổi từ thảo nguyên hoang sơ, trong khoảnh khắc kéo con người trở về thời đại linh bảo khắp nơi, hung thú hoành hành, đại năng xuất chúng.
Trước đây ta chưa từng nghe âm thanh như thế, nhưng chỉ một lần ấy ta đã biết, đó chính là rồng.
Thần thú thượng cổ tuyệt tích Cửu Châu trong truyền thuyết.
Nếu có được dù nửa mảnh vảy trên thân nó, sư muội đều có c/ứu.
Ta theo phương vị trong ký ức, đi rất lâu vào chốn sâu thẳm M/a uyên.
Chung quanh là một sự tịch mịch hoang vu, không một chút âm thanh.
Càng vào sâu, hắc vụ càng đặc quánh, hàn ý âm lãnh bao trùm toàn thân.
Chân khí trong cơ thể vận chuyển đã bắt đầu trì trệ, ta nghiến răng tiếp tục tiến tới, cho tới khi m/a khí từng sợi quấn lấy đan điền, chân ta mềm nhũn, chống ki/ếm g/ãy quỳ gối.
Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy vang lên phía trước, giọng đầy kinh ngạc: "Ồ — Hàm Sương Ki/ếm?"
Tiếng này tựa sét đ/á/nh ngang đầu, khiến tim ta đ/ập thình thịch.
Chốn sâu thẳm M/a uyên, sao có thể có người?
Gần như cùng lúc, thanh ki/ếm g/ãy trong tay như tia chớp lao về nơi phát ra âm thanh, thoáng chốc chìm vào vực tối vô biên.
Ta bất ngờ không kịp trở tay, lông tóc dựng đứng.
Đây là lần đầu tiên Hàm Sương thoát khỏi sự kh/ống ch/ế của ta từ khi nhận chủ.
Giây sau, một điểm kim quang lóe lên từ trong bóng tối, ánh sáng ngày càng rực rỡ, hắc vụ trước mắt như vật sống tranh nhau tản đi.
Hiện ra trước mắt ta là một bộ long cốt khổng lồ.
Chính nó là ng/uồn phát ra ánh sáng.
Cũng chính nó, đang nói chuyện với ta.
...
Xươ/ng không thể nói, nói chuyện là một tia thần thức phụ trên long cốt.
Hắn nói, hắn tên Hạo Quân, người khác gọi là Thái Nhất chân nhân.
Ta liếc nhìn Hàm Sương ki/ếm g/ãy.
Nó đang thân mật lượn quanh long cốt, khiến ta không thể không tin.
Làm hư hỏng đồ của người, ắt phải xin lỗi.
Ta cung kính thi lễ: "Xin lỗi, Hàm Sương Ki/ếm tại tay vãn bổ bị g/ãy."
"G/ãy?" Thái Nhất chân nhân kh/inh bỉ cười khẽ, "Ai bảo ngươi Hàm Sương Ki/ếm g/ãy? Ngươi từng thấy đoản ki/ếm có h/ồn chưa?"
Long cốt trước mắt bỗng ánh sáng rực rỡ, mấy tiếng răng rắc nhỏ vang lên, thanh ki/ếm g/ãy nứt ra nhiều đường.
Chẳng mấy chốc, một thanh đoản ki/ếm thanh tú lơ lửng giữa không, thân ki/ếm mảnh mai, lưỡi sắc bén, toàn thân tỏa ra khí hàn lãnh buốt giá.
"Nè, đây mới là hình dáng thật của Hàm Sương Ki/ếm, năm xưa ta chê nó không đủ uy phong, đặc biệt tới Đông Cực tìm nê hàn tinh cực hải, nấu chảy cùng Tu Di cang kim, chỉ tiếc phẩm chất Tu Di cang kim rốt cuộc vẫn kém một bậc, ngược lại kéo lùi sự sắc bén vốn có của Hàm Sương Ki/ếm, may thay chân nhân ta thực lực siêu quần, ki/ếm hơi kém cũng không ngăn ta phát huy."
Ta từ từ nắm lấy Hàm Sương Ki/ếm ánh lạnh lấp lánh trước mắt, nhưng vẫn không tìm lại được cảm giác tâm ý tương thông với ki/ếm h/ồn như trước.
"Tại sao..."
Thái Nhất chân nhân chép miệng, nửa cười nửa không: "Ngươi thật không hiểu sao? Ki/ếm h/ồn Hàm Sương tâm ý tương thông với ngươi, nếu không phải tâm tình ngươi kích động, thăng trầm dữ dội, nó cũng không dễ g/ãy thành hai đoạn."
"Lục Phù D/ao, g/ãy từ đầu chẳng phải Hàm Sương Ki/ếm, mà là ki/ếm tâm của ngươi."
"Ngươi thà tự hỏi lòng mình, ki/ếm tâm vì sao mà g/ãy?"
T/âm th/ần ta chấn động.
Bỗng nhớ lại ngày trấn áp M/a uyên, ki/ếm ta vẫn còn nguyên vẹn, cho tới khi phụ thân giả dạng ki/ếm sứ đẩy ta xuống vực sâu.
Ta tỉnh dậy trong bóng tối, sờ thấy thanh ki/ếm g/ãy đôi bên tay.
Cảm giác lạnh buốt, thấu xươ/ng.
Hóa ra, đó là ki/ếm tâm vỡ vụn của ta.
Ta nắm ch/ặt Hàm Sương, thành tâm cầu giáo: "Vãn bổ nên tu bổ ki/ếm tâm thế nào?"
Thái Nhất chân nhân không trực tiếp trả lời, trái lại hỏi ta một vấn đề: "Ngươi có biết, năm xưa ta vì sao sáng lập Ki/ếm Tông?"
Ta nhíu mày: "... Vì thiên hạ thương sinh?"
Hắn cười kh/inh bạc: "Thiên hạ thương sinh, liên quan gì đến ta? Ta sáng lập Ki/ếm Tông, nguyên nhân bắt ng/uồn từ một con ngỗng quay."
"Năm đó, ta vất vả tr/ộm được một con ngỗng quay từ chỗ Cô Xạ tiên tử, chưa kịp ăn một miếng, liền gặp U Minh lão tổ cùng Bồ Đề chân nhân hai kẻ không biết điều đấu pháp, chẳng biết bị ai giẫm nát, ta tức gi/ận xông lên đ/á/nh hai người một trận, không ngờ họ đ/á/nh không lại ta liền chơi x/ấu, ỷ thế đệ tử đông đảo, luôn bám theo ta quấy rối, thật đáng gh/ét!"
"Ta thấy vậy, họ dám ỷ đông hiếp yếu, liền tìm một ngọn núi lập môn phái, bảo đồ đệ, đồ tôn đồ tằng của ta đi quấy rối lại họ, xem ai chịu không nổi trước!"