Tôi liếc hắn: khai gh/ê nhỉ."
Hắn đáp lại bằng cười tạo: ngắn ngủn gh/ê nhỉ."
"..."
Khi tiệm mì, Thức dừng lại.
Tôi cảnh giác hỏi: "Làm gì, cậu lại đói rồi à?"
Hắn cúi thu dù, đáp: lắm, nào, chút nóng bụng."
Hừ... làm quan tâm đến lắm vậy.
Tiệm đông khách kinh khủng, may Thức vẫn tìm được bàn trống.
Hắn chuyện với tiệm, ngồi xuống chỗ, lạnh đến r/un r/ẩy.
Nhiệt độ giảm đột kiểu... chuyện tới bất ngờ vậy.
Giữa lối qua lại tấp nập, chiều cao của Thức nổi bật, thanh niên trẻ cao cả lớn quanh.
Sau gọi món xong ngồi xuống, tò mò hỏi: "Tần Thức Nghiễm, cậu cao bao nhiêu?"
Hắn lấy hạt đậu phộng trên bàn bỏ miệng, suy nghĩ giây: "Không bảy mấy."
Tôi kinh ngạc: cao thế sao thể bảy?"
Thấy biểu của tôi, hắn sửa lại: "Một mấy."
"..."
Tôi lắc đứa rồi.
Không lâu sau, tiệm bưng tô mì bốc khói nghi ngút.
Tôi ơn, cầm đũa nếm thử trước.
"Thế nào?"
Tôi ngậm sợi mì, lên, Thức mỉm cười tôi, cười khiến mắt hắn cong lên, đẹp tả nổi.
Tôi chú hết sợi mì, suýt nữa khóc: "Ngon... quá, mì thế được sao hu."
Tần Thức bật cười khoái chí phản ứng của tôi, lấy tay chống cười.
Tôi lau miệng rồi thêm to.
"Cuối tại sao tiệm đông khách rồi."
Tần Thức uống ngụm dùng: "Ừm, tiệm mở chục năm hiếm hương vẫn giữ nguyên khách quen đông, trong số đó."
Tôi vừa nhai mì vừa phân tích: nghĩ tiệm nhớ cậu rõ nhất."
"Ồ?"
"Cậu đẹp trai, lại khách quen, nhớ mới lạ."
Nghe vậy, Thức đầu: lý đấy."
Tôi cười tủm "Đúng không?"
"Nên năm ổng bảo giới thiệu con Nói đến đây, biểu Thức hơi ngán ngẩm, "Thật sự hù phen."
Tôi phá cười, nhớ tiệm đang ở phía hạ giọng: "Lúc cậu gì?"
"Tôi bảo thích rồi."
"..." đắn đo hỏi: "Lúc cậu bao nhiêu tuổi?"
"17."
Tôi chép miệng: "Ông hơi đi/ên rồi nhỉ, cậu mới học lớp thôi mà!"
Tần Thức gắp ớt ra, bình thản "Bên quan niệm, thích ai trước, đến yêu đương sẽ tỏ tình."
Tôi bừng tỉnh: "Vậy lúc tiệm cậu."
Hắn liếc tô của tôi: nhanh tiết học."
"Ừ ừ, được rồi."
*
Khi về trường, vừa ra cổng, thấy đứa tôi, hắn phấn khích lại gần.
Tần Thức dừng bước, cúi sát "Nghe cãi nhau chia tay nhắm cậu đấy."
Tôi nghiêng ngơ ngác: "Gì cơ?"
Hắn tay túi quần, cúi cười, cười tưởng với đôi.
Thấy lúc gần, Thức nhướng mày: "Tớ học đây, làm phiền nữa."
Rồi rút lui, vẫn cái ưa quen thuộc.
Tôi chuẩn bị tinh thần ch/ửi nào ngờ lại gần gãi úng hỏi: Kỵ, cái, cái đó, cậu phải không?"
Tôi nhíu mày: hỏi làm gì?"
Hắn trầm ngâm vài giây, rồi mất "Cho xin wechat của được không?"
"...?" hít hơi, cố giữ bình "Không cho."
Mạnh vui: "Thế lắm đấy."
Tôi liếc hắn từ đến giơ chân đ/á. vội chưa kịp gi/ận dữ đẩy hắn ra: "Chó tốt chặn đường!"
Đúng đủ loại người!
...
Về ký túc xá, đang lau Trần chào tình.
"Sao thế?" vặn cổ, nhanh chóng tìm quần tắm thay.
Giang kéo lại: "Kỵ này, tiết biểu diễn văn nghệ lần của bọn Chúa Và Chó."
Tôi ngơ ngác: "Chuyện tình chó?"
"..." Cô lắc bổ trống, "Nhân vật chính tử mà."
"Thế cậu thế, tưởng vật chính chứ."
Giang "Cũng gần vậy, chú nhiệm vụ bảo họ. Giờ thì, cậu bất ngờ!"
Tôi ngồi chờ bất ngờ.
Giang từ từ đếm ngược ba giây, rồi nhét lòng đống vải khổng lồ.
Tôi chưa kịp nghiêng mắt cười cong lên: Kỵ à, cậu sẽ đóng vai chú đó!"
"?"
6.
Công Chúa Và Chó kịch bản do chính viết.
Nội dung đại khái là: Ở đất xinh đẹp, vua, chỉ Tây trứng mỏng.
Công nuôi chú Bisi.
Bisi do nhà m/ua ở chợ, chú đẹp thông minh. Nghe nó nói. Nhưng đây chỉ đồn lẽ chỉ sự thật.
Rồi yêu tử láng giềng.
Vua đồng ai xứng với con mình, thế tử trẻ con đưa ra yêu cầu: Bisi phán xét tình yêu của họ. Nếu Bisi tiếng, nhà phải tin tình yêu của họ phúc.
Công Tây Bisi không, nhưng mọi người, nó thực sự tiếng.
Nó mở mắt đẹp nói:
"Công tử xứng đôi."
Nói xong lời thoại này, toàn thân bị điện gi/ật, ngượng được.