Người Không Đồng Lòng

Chương 7

05/07/2025 03:09

Hai năm nay, Vân Khuể Nhiên tuy đã thăng chức Du kích tướng quân tòng ngũ phẩm, nhưng so với ta vẫn cách biệt trời vực, huống hồ hắn lại là một kẻ thứ tử.

Ta từng dò hỏi khẩu phong A Đa A Nương, kết quả chẳng câu nào hợp ý ta.

Thôi đành chẳng nghe nữa.

Qua vài ngày, A Đa trong tiệc nói cùng chúng ta, chiến sự Tây Bắc đã bùng n/ổ.

Ta vốn muốn an ủi ngài: "Bao năm nay, nước Tấn cùng Tây Lương đ/á/nh nhau lặt vặt không dứt, chẳng cần quá lo lắng."

Nhưng thấy sắc mặt ngài trầm trọng, câu ấy rốt cuộc ta chẳng thốt ra.

Hôm sau.

Thị nữ A Hoa truyền lời rằng Vân Khuể Nhiên hẹn ta ở lầu Thính Vũ gặp mặt.

Lòng ta càng thêm bất an.

Quả nhiên, hắn muốn lên chiến trường.

Hắn nói: "Thu Tuế, nàng đừng lo, nàng tin ta, đợi ta giành được công danh trở về cưới nàng, khi ấy thừa tướng đại nhân cũng chẳng phản đối nữa."

Ta thở dài, khẽ mỉm cười: "Ừ."

Ta muốn nói, không sao đâu, A Đa A Nương thương ta nhất, sẽ không để ta đ/au lòng, họ sẽ cho ta gả ngươi.

Nhưng thấy hắn mặt mũi đầy hi vọng, lòng tràn chí hướng, lời định nói rốt cuộc kẹt nơi cổ họng.

Tiểu tướng quân của ta, trong lòng cũng có gia quốc, cũng có lý tưởng niềm tin riêng.

Ngày Vân Khuể Nhiên xuất chinh, ta đứng giữa đám đông tiễn hắn.

Thiếu niên một thân nhung phục, cưỡi ngựa cao lớn, oai phong lẫm liệt. Ta đứng ngoài thành môn, cùng hắn nhìn nhau từ xa, lòng đầy ưu tư.

Hắn từng bước đi về biên ải phong sa, ta ngày ngày chép kinh văn vì hắn cầu nguyện.

Nhưng than ôi, khắp chư thiên thần phật chẳng nghe lời khẩn cầu của ta.

Tiểu tướng quân của ta vẫn ch*t nơi chiến trường, th* th/ể bị vùi dưới nắm cát vàng.

Ta đứng ngoài thư phòng A Đa, như gậy đ/ập vào đầu, hai mắt hoa lên, m/áu trong người từng chút ng/uội lạnh, sau đó ta chẳng biết gì nữa.

Tỉnh lại, chỉ có A Nương bên cạnh, ta chẳng kịp nghĩ nhiều, nắm tay bà hỏi gấp: "A Nương, Vân Khuể Nhiên... hắn... chưa ch*t phải không? Ta nghe lầm phải không?"

"Tuế Tuế, hắn ch*t rồi."

Ta nghe A Đa nói vậy.

Ngài chẳng biết lúc nào đã đứng ngoài cửa, ánh mắt nhìn ta đầy xót thương.

Ngài nói: "Tuế Tuế, A Đa biết nàng thích hắn, ta cùng A Nương nàng vốn nghĩ nếu lần này hắn lập chút chiến công, cũng có thể cân nhắc hôn sự hai ngươi, chỉ là, hai ngươi rốt cuộc vô duyên..."

Họ còn nói tiếp điều gì, ta thì một câu chẳng lọt tai.

Ta chỉ biết, cái tiểu tướng quân nơi giáo trường tráng chí lăng vân, cái thiếu niên khi đối diện ta luôn e thẹn ngượng ngập, cái thứ tử Vĩnh Bình Hầu phủ từng cùng ta ngắm hoa đèn tặng ta túi hương, vĩnh viễn chẳng trở lại.

Vân Khuể Nhiên hắn lừa ta.

Thôi, thiên hạ nam tử ngàn vạn, dựa gia thế dung mạo của ta, sợ gì chẳng tìm được người tốt hơn hắn.

Ta chút nào chẳng đ/au lòng, thật đấy.

Giá ban đêm ta không còn một mình rơi lệ thì tốt.

Nhưng cũng không phải không hiểu nổi.

Bởi Vân Khuể Nhiên mất đi chỉ một mạng, ta mất đi lại là tình yêu của ta.

Đầu tháng năm, tiền tuyến truyền tin thắng trận, cuộc chiến kéo dài hơn ba tháng cáo chung.

Chỉ kém chút nữa, Vân Khuể Nhiên đã cùng họ ban sư hồi triều...

Ta ngày ngày thần tứ hoảng hốt, ăn chẳng biết mùi.

Lạc tỷ tỷ bèn rủ ta cùng dự yến du hồi do các quý nữ kinh thành tổ chức để giải khuây.

Ta vốn muốn từ chối, nguyên do không gì khác, mỗi lần du hồi tất làm thơ.

Ban đầu ta biết có hoạt động này còn hùng hổ khí ngang.

Với thơ từ học chín năm nghĩa vụ giáo dục, sợ gì không hơn được bọn khuê các tiểu thư kia.

Trong yến, ta trực tiếp vỗ án ngâm lớn: "Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi."

"Thu Nhị cô nương, đây chẳng phải thơ Lý Thái Bạch sao?" Cô nương Thượng thư phủ mặt mũi khó hiểu.

Hiểu rồi, vậy đọc một bài từ Tống.

Ta hơi suy nghĩ, tiếp tục: "Tạc dạ vũ sơ phong trậu, nồng thụy bất tiêu tàn tửu, thí vấn quyển liêm nhân..."

Lạc tỷ tỷ đành ngắt lời, hạ giọng nói: "Tuế Tuế, là tự mình làm thơ."

Ta biết, ta đây chẳng biết làm mà.

Ta vẫn không chịu thua, mắt sáng lên, nói: "Nhị bát giai nhân thể tự tô, yêu gian trượng kiến trảm..."

Lần này, Lạc tỷ tỷ trực tiếp bịt miệng ta...

Ta bị ký ức đã ch*t công kích xong, liền đối diện ánh mắt đầy mong đợi của A Nương.

Thôi, vậy thì đi vậy.

Ngày du hồi, thời tiết rất tốt, vạn dặm bích không như rửa.

Ta cùng Lạc tỷ tỷ cùng đi, đến nơi nàng bị đám quý nữ vây quanh.

Ta đành dẫn A Hoa lên đầu thuyền ngắm cảnh.

May A Hoa xinh đẹp ăn nói khéo, giảm bớt nỗi buồn ta bị người khác cư/ớp mất Lạc tỷ tỷ.

Bỗng nhiên, ta nghe thuyền một trận náo động.

Có người hét lớn: "Mau lại người, Thu Đại cô nương rơi nước rồi."

Toàn thân ta như rơi hầm băng, tựa hồ bỗng chốc, mây đen che mặt trời, gió lạnh xuyên khắp người.

Ta không kịp nghĩ nhiều, rẽ đám đông, nhảy xuống hồ nước.

Lạc tỷ tỷ, tỷ chờ em, Tuế Tuế sẽ c/ứu tỷ.

Nhưng ta tìm rất lâu rất lâu, đến khi nước hồ buốt xươ/ng làm tay chân cứng đờ, mới giữa hồ sâu thấy Lạc tỷ tỷ không ngừng chìm xuống.

Ta gần dốc hết sức mới kéo nàng lên bờ, lại r/un r/ẩy đưa tay dò hơi thở nàng.

Không có, gì cũng không.

Ta không rảnh để ý nhiều người quanh, lập tức làm hồi sức tim phổi cho nàng.

Lúc này, ta vô cùng mừng vì ở thời hiện đại từng học kỹ năng cấp c/ứu cơ bản.

Ấn ng/ực, thổi hơi, không ngừng lặp lại.

May thay, Lạc tỷ tỷ rốt cuộc tỉnh lại.

Nàng khẽ vuốt mặt ta, nhẹ giọng an ủi: "Tuế Tuế, em đừng khóc, tỷ không sao."

8.

Đêm tối mưa rào, nước mưa thấm ướt hết, lại tựa hồ mọi thứ đều mới.

Ta mở cửa sổ, mệt mỏi bị cơn gió tươi mát cuốn đi.

Lạc tỷ tỷ rốt cuộc không sống nổi, đại phu nói nàng hàn khí nhập thể, lại trong nước hồ trì hoãn quá lâu khiến tổn thương tim phổi. (Từ góc độ y học hiện đại, là do c/ứu đuối nước không kịp thời dẫn đến phù n/ão và phù phổi, thậm chí biến chứng bệ/nh n/ão thiếu m/áu thiếu oxy.)

Ngày nàng ch*t, là mười lăm tháng bảy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
6 Thần Dược Chương 15
7 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
9 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Lam Ân

Chương 34
Vào ngày tôi phẫu thuật tim, Hoắc Kỳ nói công ty có việc gấp, vội vã rời đi. Đến khi tôi tỉnh dậy, vẫn không thấy anh quay lại. Sau này tôi mới biết, hôm đó, cô học sinh nghèo được anh tài trợ đăng ký nhập học đại học. Cô bé bị lạc, vừa khóc vừa gọi điện cho "chú Hoắc", nói trời mưa mà cô chỉ có một mình nên sợ lắm. Hoắc Kỳ cuống quýt lái xe đi tìm khắp thành phố, đưa cô làm thủ tục nhập học, nhận phòng ký túc xá. Thấy còn sớm, anh còn mua quần áo mới và dẫn cô đi ăn KFC - thứ mà cô bé thèm mãi nhưng chẳng dám mua… Tôi giận dữ chất vấn: "Vợ anh nằm trên bàn mổ sinh tử, anh lại đi dạo chơi với cô gái khác, hợp lý không?" Hoắc Kỳ thong thả thắt cà vạt, đáp bình thản: "Nhưng anh ở viện cũng chỉ biết đợi. Bác sĩ giỏi, anh tin tưởng và cũng tin em sẽ qua khỏi. Em xem, giờ em chẳng đang khỏe mạnh cãi nhau với anh sao?" "Ninh Ninh là đứa trẻ nông thôn, mới mười bảy tuổi. Lỡ nó lạc đường hoặc bị kẻ xấu hãm hại thì sao?"
Hiện đại
Hệ Thống
Gia Đình
0
Gương Độc Chương 21
Xuân Đã Qua Chương 8
Trình Ương Chương 8
Đêm Chương 8