Thôi thì cáo từ vậy, ở lại đây chỉ thêm ngại ngùng.

Trình Linh bên cạnh đã không còn nói tiếng người nữa, toàn là tiếng sủa của chó ta.

Tôi cũng sợ lát nữa, không kìm được, bật cười thành tiếng.

"Cảm ơn chú nhỏ," tôi nở nụ cười đoan trang, "chỉ là em sắp phải đến trường ngay, mấy thanh sô cô la đành đợi lúc về thưởng thức từ từ, không làm phiền mọi người nữa, tạm biệt nhé."

Nói xong quay người định chuồn.

Ai ngờ Phong Từ Thư gọi gi/ật lại phía sau.

"Em và Phong Diên cùng trường? A Đại?"

Tôi ngoảnh lại đáp: "Vâng."

Anh ấy đứng dậy: "Tiện đường, chú chở em một đoạn."

Tôi gi/ật mình, vội vẫy tay: "Không cần phiền đâu ạ, nhà có người đưa em mà."

Ai ngờ Trình Linh nghe thế liền sốt ruột.

"Chị không biết sao, chú Lưu đã hứa lát nữa đưa em đến trung tâm thương mại rồi," cô ta như bất mãn, bĩu môi, "chú ấy không đưa chị được đâu."

Chú Lưu là tài xế nhà.

Sau đó, tôi nghe thấy Trình Linh từ tiếng sủa chó ta lập tức chuyển sang cổ vũ sôi nổi.

"Nam phụ cho ông xông lên!

"Hôm nay dù nữ chính có lên xe buýt tôi cũng phải kéo cô ấy xuống nhét vào xe anh.

"Chìa khóa xe tôi nuốt rồi.

"Không ị ra được loại đó."

Tôi: 6

Nhưng hôm nay cô ấy nói trúng điều tôi tâm đắc, tôi rất vui và cũng hy vọng khiến cô ấy vui lây.

Tôi nhìn Phong Từ Thư: "Vậy làm phiền chú nhỏ nhé, có làm chú trễ giờ không?"

Anh nhặt áo vest, mặt không chút xúc cảm.

"Không."

Tôi đi theo Phong Từ Thư trong tiếng sủa chó ta của Trình Linh.

8.

Vừa rồi Phong Từ Thư mở cửa xe cho tôi.

Việc này tôi cảm thấy sau này có thể khoe.

Bởi với đà thăng tiến sự nghiệp hiện tại, sau này anh ắt thành trụ cột trong lĩnh vực.

Khoảng nhiều năm sau, tôi khoe với lũ cháu quanh mình:

"Hồi trẻ bà đây, Phong Từ Thư còn mở cửa xe cho bà nữa đấy.

"Bà còn gọi anh ấy một tiếng chú nhỏ.

"Ừ, anh ấy là họ hàng của bà."

Rồi lũ cháu sẽ ngây thơ hỏi:

"Bà ơi, sao tỷ phú lại có họ hàng nghèo như bà thế ạ?"

Suy nghĩ tôi bay xa.

Vẫn là Phong Từ Thư ngắt quãng cuộc sống hưu trí trong tưởng tượng của tôi.

"Nghe nhạc không?" anh hỏi tôi.

Cũng phải, không thì không khí giữa hai đứa không quá thân này ít nhiều gượng gạo.

"Được ạ." Tôi gật đầu.

"Muốn nghe gì?"

Tôi tùy ý nói: "Một Mặn Một Chay."

Phong Từ Thư khựng lại, không nói gì, "Một Mặn Một Chay" của Mao Bất Dịch vang lên từ loa.

Tôi thấy ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng, mang chút bực dọc.

Tôi lặng lẽ nghe nhạc.

Một lúc sau, Phong Từ Thư đột ngột lên tiếng: "Thích Phong Diên đến thế sao?"

Hết h/ồn.

Người thành công như vậy mà cũng tò mò thế ư?

Nói đi nói lại, tôi đúng là thích Phong Diên, không phủ nhận.

Từ nhỏ, tôi đã biết sau này anh ấy sẽ là chồng tôi, thích anh là lẽ đương nhiên.

Nhưng dùng "thích đến thế" có vẻ hơi quá.

Dù sao hai người cũng một nhà, tôi phải nói tốt thôi.

Nói mấy lời người lớn thích nghe.

Đang nghĩ nên trả lời thế nào, nghe thấy Phong Từ Thư thở nhẹ một hơi.

"Thôi bỏ đi."

Anh đột nhiên mất hứng tò mò.

Khâm phục, đây hẳn là bí quyết thành công, đến ham muốn tò mò cũng kìm nén được, thì trên đời chẳng gì cám dỗ anh nữa.

Nhưng sao không khí trong xe đột nhiên xuống thấp thế.

Rõ ràng không bật điều hòa, sao vẫn hơi lạnh.

Có lẽ hơi lạnh lùa vào đầu, tôi lại nhớ lời Trình Linh nãy.

"Trên đời vốn chẳng nhiều chuyện đến mức em phải nhịn đâu."

Đúng vậy, nghĩ nhiều làm gì.

Hôn sự của tôi và Phong Diên sắp đổ bể rồi, sao tôi còn phải nghĩ lời nói có đẹp không.

"Cũng không thích đến thế đâu ạ," tôi nói thật, "thích ngoại hình và đầu óc của anh ấy, ngoài ra chẳng có gì thêm."

Phong Từ Thư đạp phanh một cái.

Tôi gi/ật b/ắn người, tưởng nói sai lời.

Anh khẽ ho, vẻ mặt hơi lúng túng.

"Có con chim bay qua." Anh giải thích.

Có lẽ là ảo giác, tôi thấy khóe môi Phong Từ Thư nhếch lên, thôi, đúng là tôi bị dọa rồi, làm sao Phong Từ Thư biết cười được.

"Con chim này tốt đấy," tôi bắt đầu nói nhảm, "nhìn ra h/ồn nó rất tự do, không bay đường thường."

Lần này tôi thấy rõ khóe môi Phong Từ Thư nhếch lên.

Anh ấy thật sự biết cười sao?!

Bật mí rồi, Phong Từ Thư không phải AI.

"Phong Diên à…" Phong Từ Thư gõ nhẹ lên vô lăng, rất nhẹ nhàng, "ngoại hình và đầu óc của nó quả thật cũng khá."

Sự công nhận từ bậc trưởng bối.

Anh tiếp tục: "Nhưng mà, có người tốt hơn nó."

Một gia đình khiêm tốn làm sao, tôi lại một lần nữa khâm phục.

Tôi nghiêm trang kính nể: "Lời chú nhỏ luôn khiến em thấm thía."

"Em phải học hỏi chú."

Anh như nghẹn lời, vẻ mặt như bất lực.

9.

Phong Từ Thư không khó gần như lời đồn, ngược lại còn dễ nói chuyện.

Tôi và anh trò chuyện suốt đường, đến trường rồi.

Vừa xuống xe, tôi nghe thấy anh cũng mở cửa bước ra.

Thấy tôi nhìn, Phong Từ Thư giơ hộp th/uốc trong tay lên.

"Hút điếu."

Anh dựa vào xe, nghiêng đầu châm điếu th/uốc, làn khói trắng nhè nhẹ tỏa ra, tôi xuyên qua làn khói thấy anh khẽ nheo mắt.

Lời miêu tả của Trình Linh về Phong Từ Thư lại vang bên tai.

"Kẻ bạo hành vest lạnh lùng ngầu lòi."

"Người đàn ông quyến rũ ch*t đi được."

Tôi nghĩ, có lẽ cũng có chút lý trong đó.

Thấy tôi chưa đi, Phong Từ Thư đuổi: "Vào đi nhanh."

"Chú nhỏ," tôi chân thành khen, "chú hút th/uốc trông đẹp trai lắm."

Anh sững lại, tôi chuyển chủ đề.

"Nhưng đừng hút nhiều quá, chú không hút th/uốc cũng đẹp trai mà."

Chân thành mong người tốt bình an cả đời, chú nhỏ phải khỏe mạnh.

Phong Từ Thư nhìn chằm chằm tôi, điếu th/uốc trên tay quên đưa lên miệng, làn khói kia quả thật vướng víu, tôi bỗng thấy trong mắt anh lấp lánh thứ ánh sáng khó tả.

"Dương Dương." Anh dập tắt th/uốc.

Mãi sau tôi mới nhận ra anh đang gọi tôi.

"Gọi thế được không?" Phong Từ Thư hỏi.

Tôi cảm nhận được sự quan tâm từ bậc trưởng bối: "Chú nhỏ thấy được thì được ạ."

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh vô cớ dịu dàng.

"Hẹn gặp lại, Dương Dương." Phong Từ Thư nói.

Tôi vẫy tay, cười: "Tạm biệt chú nhỏ nhé.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Điên Cuồng Vì Em

Chương 55.
Bị bạo lực học đường một cách ác liệt, tôi đã lấy hết can đảm tìm đến tên sát nhân hàng loạt đang chạy trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Gã ta đưa đôi mắt như sói đói nhìn tôi, bàn tay xăm trổ kẹp điếu thuốc, bên cạnh còn treo mấy con dao dính máu khô, nhếch môi khinh khỉnh. Tôi run rẩy như thỏ nhỏ, trong lòng đã sợ muốn chạy đi, cầm trong tay xấp tiền nát nhăn nheo mà mình tích cóp được, gần như van nài: "Anh, xin anh giúp tôi." Gã còn chẳng thèm nhìn. "Muốn thuê tôi thì nhiêu đó không đủ đâu. Nhóc con, không muốn ch.ết thì chạy nhanh đi." Tôi rơm rớm nước mắt nhìn gã. Gã đã động lòng. Gã nói, gã là đồng tính, nếu tôi chịu lên giường với gã thì lũ bắt nạt kia sẽ biến mất khỏi thế giới. Mẹ tôi bị lũ khốn nạn ấy hại chết. Dù có hoảng sợ thế nào thì lòng hận thù đã dâng đến đỉnh điểm, tôi cắn răng đồng ý, ngủ một đêm với gã. Vì một đêm điên cuồng này, gã sát nhân ấy đã dùng cả đời để bảo vệ tôi. **** Cảnh báo: Truyện theo hướng tâm lí, má.u me, u ám nặng đô, có tra tấn bạ.o lực, gi.ết người. Tâm lí yếu xin cân nhắc trước khi đọc. ***** Vui lòng không đánh đồng thế giới trong truyện và ngoài đời. Không cổ xúy các hành động trong truyện, xin cảm ơn!
5.14 K
7 Tiểu Lỗi Chương 56
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
10 Chuyến Xe Đêm Chương 25
12 [BL] Oan Gia Ngõ Hẹp Chương 25.

Mới cập nhật

Xem thêm