“Có không?” Giọng nhỏ dần, “giống con trai vậy.”
Một lúc lâu thấy trả lời, hơn, buồn cây nấm ai đoái hoài.
Đang lúc đ/au lòng tuyệt vọng, điện thoại vang lên tiếng nói.
Hình thở nhẹ vào mic, hơi thở nhẹ Tim đột nhói lên, lâu chưa từng cảm vậy.
“Thực ra nỗi,” giọng hay hơn tưởng tượng, nhất âm cuối, phất sự biếng hờ hững, khiến tim đ/ập thình thịch.
Đây chính giọng nam Sát Thủ huyền thoại.
Trước này, trong lóe lên suy hãy Sát đi.
Đúng th/uốc chữa.
Đang lúc trách mình bất từ từ cất tiếng: rồi, em.”
Trên hiện lên dấu chấm hỏi.
“Anh ơi, hiểu.”
“Em này, thằng phụ tá kia ơi,” nghiêm túc nói, “Nếu ngay từ vậy, đã nhầm lẫn.”
Cái gì? Đổ đỉnh cao vậy?
Tôi cố tình chọc ấy: bây thể mà.”
Vặn giọng the thé:
“Anh ơi ơi ơi ơi ơi~”
Anh bị đò/n âm thanh đ/á/nh úp.
Cuối cùng kết luận: “Thôi, cứ bình thường đi.”
B/áo thành công, vui vẻ: nói đi, thì nào?”
Anh đáp: “Gọi ID được.”
Tôi gật đầu: “Được thôi,” giới thiệu hào thể A Tinh, nhà đều thế.”
Vậy nên mới nói, động tâm trước luôn kẻ thua cuộc.
Từ khoảnh khắc này đã định đoạt này, tình cảm giữa suốt viết lên chữ Không cân xứng.
Tôi luôn chủ động rõ ràng, nói mọi điều.
Anh luôn giấu giếm, trốn cái tên cuối cùng mới phát hiện mình chẳng gì về ấy.
9.
Trước từng tưởng tượng sẽ nào.
Phải miêu sao nhỉ? Đại khái trai trầm tính đứng giữa đám đông cố giảm thiểu sự hiện diện, nổi bật, chậm hơi ngại ngùng, nhìn mũi giày hơn nhìn phía trước. Anh cực kỳ thiếu an toàn, nên sẽ rất dính, muốn biết tin tức từng giây từng phút.
Giờ lại, hình do tưởng tượng ra.
Trong thực ở trường ai dám trêu, tính cách lùng hung dữ, ngoại hình khiến người khen ngợi, đâu thu ánh nhìn.
Tôi nhớ ngày gặp Ca, ngậm điếu th/uốc vào ng/ực mình: “Muốn khiến ta thực sự sợ, từ đây.”
Lúc vô tình gặp ánh trong màu đen thăm thẳm.
Khiến ta rùng mình.
Nhưng mà đúng thôi, sao thể ấy? Anh chưa từng nói với tôi.
Như bây giờ.
Anh nói: “Dù khác, dù khác đừng chia tay được không?” Tôi toàn ý ấy.
Hạ Lâm từng chạy 10 vòng sân vận động sợ gì, đột thấy mệt.
“Lý lần tên đùa à?”
Anh sững lại.
“Lừa tình trên mạng kiểu bị bắt trận muốn tiếp lừa,” tiếp “Trước chat, nói ở thành A, bảo dân thành C. Mấy tuần trước nói sẽ thành B ở C. Hả? Người mạng x/ấu Sợ hưởng vị đại ở trường, hay ôm mộng giang hồ sợ tổn thương các gái khác?”
“Nghe ý thể khác, thời anh? Buồn cười thật, cua con à, thành thạo thế, chắc lão luyện lắm nhỉ?”
Tôi tật gì cái miệng lúc hơi đ/ộc.
“Vậy thật lỗi, vì l/ừa đ/ảo muốn dây dưa gì nữa. Bố bảo chơi với l/ừa đ/ảo sẽ thành ng/u hư.”
Mặt tái đi, mở miệng nói gì.
Tôi đứng phắt “Phát mệt, hỏng cả ngày.”
“Anh thì vậy.”
Tôi đẩy ghế định đi, bị nắm cổ tay. Dù khẽ vòng cổ tay giãy được.
Lực chúng quá chênh lệch.
Anh ngẩng lên nhìn tôi: “A Tinh, thật sự tệ lắm. biết sao, thể nói cho biết, gì tha thứ không?”
Mắt chứa viên thủy tinh mỏng manh dễ vỡ, nhìn chằm khiến cảm thấy bị tổn thương.
Lòng chùng xuống, gi/ận mình mềm lòng.
Hạ Lâm Tinh, muốn bị tiếp sao?
Tôi giọng từng chữ: “Tránh xa ra, sẽ cân nhắc.”
Giằng co hồi, buông tay, ngoảnh chạy khỏi phòng.
Khi lại, đã mất. Lâm ngồi ở chỗ, vẫy tay tôi.
“A Tinh, sao quen thế?” Cô bắt mách lẻo.
Tôi muốn cái tên đó, đáp loa: “Không quen.”
“Giả nữa! tính tình nào? chịu thiệt, ai chọc gi/ận ảnh, trả đũa gấp đôi. Hôm nay chặn trước mặt người, nói gì vừa đi, xách khay chạy theo, bảo quen?”
“Ngôn Minh nói, chắc gì!”
Tôi bỏ việc đối phó, nói thẳng: “Ừ, bạn trai cũ tôi.”
Tưởng Lâm suýt nghẹn thở, ho sụa. Có cô tưởng chúng thả thính, ai ngờ bỏ cả giai đoạn tỏ tình, đương, chia tay.