“Các bạn ơi! Hôm nay thêm hai học Tôi giới thiệu…”
Tôi bất lực đưa tay lên n/ão đều bình thường, cùng đẳng cấp với viên nhiệm…
Cánh cửa mạnh, viên nam đang định vai một bóng lao tới đ/âm sầm vào tay. Trong chốc lát, tưởng tay ông ấy g/ãy mất.
Người vừa đến làn da đen, giọng sảng:
“Tin sốc đây các đồng chí! Nam Phong nổi tiếng ta…”
Rồi chạm ánh mắt lạnh như tôi, vội vàng đổi giọng: “Lớp nghiệm đang đăng công kích Nam Phong cô ấy đồ sâu bọ, đến cũng phá hoại!”
Hóa sau giúp Tô “đ/á/nh trận nổi danh” lần trước, kẻ m/áu hẳn thread cho cô ta.
Tiêu đề: “Đại chiến nghiệm: Tô thách đấu Diễm, ngôi vương thuộc ai?”
Nhân thi tháng, viết này lên trending đêm qua.
Trình Tô vốn xã giao, lại lòng nhiều người, cần khóc lóc vài câu dễ dàng dắt nghiệm, khiến họ ào lên tôi.
Có đứa nhân tiện luôn song nơi đến.
Bởi trong mắt thiên tài, cách một bậc vực sâu thể vượt qua.
Dân song chẳng bận tâm.
Cao Hùng nghe đến đây dậy bàn:
“Chúng nó dám ta! mọt sách kia muốn ch*t à!”
Chàng trai kia cũng lên, chợt quay hỏi tôi: “Cậu dạy vật lý không?”
Tôi mỉm cười:
“Đương nhiên. Tôi điểm tối đa vật lý. Và kinh nghiệm giảng dạy phong phú.”
Hắn quay lại bàn đôm đốp:
“Vào ta, b/ắt n/ạt b/ắt n/ạt Trần Gia này!”
Rồi kích động những khác:
“Vì danh thể, kết ngoại xâm!”
Cao Hùng bên cũng phụ họa:
“Đúng vậy! lệch thì Lớp ai chẳng Nam Phong toán dở các khác toàn điểm thật đấy! Còn thể giúp đỡ nữa Hehehe!”
Lạ thay, đám này thực sự kích động.
Đầu tiên ào spam văn địch lại phương, tua.
Thế họ võ đồng loạt dậy:
“Đi! Tìm nghiệm đọ sức nào!”
Lũ này làm, ào kéo xuống tầng dưới, rồi đụng một đám đông khác chân thang.
Dẫn Khôn nghiệm, thường 5 lớp, luôn với tôi, và… thích Tô.
Trình Tô bảo vệ giữa, yểu như đóa hoa trắng mỏng manh.
Hai phe giằng khí căng như dây đàn.
Cuối cùng thầy nhiệm mặc vest hớt hải chạy tới can ngăn.
Khương Khôn cười lạnh:
“Lũ rác rưởi các ngươi lấy to lớn hù dọa, người!”
Quả thực, dân song đa phần cao lớn hơn hẳn.
“Đã đến trường để học, bản lĩnh thì thi cử thắng bại!”
Nghe vậy, song đồng loạt lùi nửa bước, khiến đột nổi như hạc giữa gà.
Đám nhát cáy này!
Tôi gật đầu:
“Được. gì?”
“Kỳ thi này, quỳ sân trường gọi phương bằng bố.”
Cả hội trường im phăng phắc.
Trần Gia lên tiếng trước:
“Tôi nghĩ… xung đột thôi mà… cần đặt nặng thế…”
Cao Hùng hùa theo:
“Phải đấy, họ vài câu, rộng lượng đi…”
Khương Khôn đắc ý như trước:
“Các ngươi vì sao trường Là để biệt đẳng cấp.
“Từ lớp, các ngươi đạp dưới chân. Giờ các ngươi kém, sau này thi đại học cũng vậy, mãi mãi kẻ cuộc!”
Trong chớp song tái nhợt.
Lời tuy khó nghe, sự thật.
Trường dành cơ sở vật chất viên cho hai nghiệm, tuyển chọn học xuất nhắm mục tiêu đỗ 985, 211.
Những lại như đồ bỏ, vài chục điểm lớp, khoảng cách càng lớn, cuối cùng thành vực sâu thể vượt qua.
Đây bất công trong dục.
Chân thực, bất công.
Cố Tây Châu dựa tay xoay chiếc điện thoại nghịch buông lời thản nhiên:
“Thi quá gấp. thành cuối đi.”
Hắn đột ngột ngẩng Khôn gần ánh mắt lẹm: “Lớp quỳ gọi bố, mà tiếp tục quỳ hát ‘Chinh phục’.”
Dân nghiệm như nghe chuyện cười lớn thế gian, đứa ôm bụng cười nghiêng.
Trong mắt Tô lấp lánh đắc ý hả hê.
“Các đi/ên rồi sao hahahaha! Sợ chưa đủ ê chề nên tăng cược à?
“Các điểm trung bình song bao nhiêu 30 điểm! Hiểu 30 điểm chênh lệch nghĩa gì Nói khoác cũng giới hạn!”
30 điểm trung bình, vực thẳm.
Khương Khôn ngừng cười, bước tới chế nhạo tôi:
“Tao toán điểm tối đa, Mày c/ứu nổi lớp. Đến đó, vẫn quỳ gọi tao bằng bố!”
Cả song: cơ? Điểm tối đa?
Vị viên nhiệm bỏ quên bên lề này mới cơ hội chen lời:
“Lời giới nãy chưa Bạn Nam Phong đến điểm toán này, điểm tối đa, làm đề nghiệm.”
Cả song: “Chầu…”